Lôi Yến thuộc về mạch Luyện Khí Sĩ Tiên Tần.

Còn Hình Thiên thuộc về đại thần thượng cổ trong truyền thuyết, hai người không ở cùng một thời đại.

Một người giữ Côn Luân, một người đến từ Bồng Lai.

Tiêu Trần đột nhiên lại nghĩ đến, trong quyển sách Thanh Y cho mình kia có ghi lại, linh khí trời đất tổng cộng có ba lần sống lại.

Thời đại Hồng Hoang, thời đại Phong Thần, thời đại Tiên Tần.

Mỗi lần sau khi linh khí cạn kiệt, những đại thần trong truyền thuyết đều mất tích, chỉ để lại một đống truyền thuyết.

Bây giờ xem ra đều là đi đến vùng đất Nơi Không Thể Biết kia.

Hình Thiên canh giữ Côn Luân, tương đương với thời đại Phong Thần.

Lôi Yến đến từ Bồng Lai, tương đương với thời đại Tiên Tần.

Như vậy có lẽ là còn một chỗ vùng đất Nơi Không Thể Biết nữa tương đương với viễn cổ Hồng Hoang.

Tiêu Trần cảm thấy mình quả thật là một người thông minh, có thể suy đoán ra nhiều thứ như thế.

Hắn cảm thấy cái biệt danh thằng lưu manh không học vấn không nghề nghiệp nên sửa lại, dù sao thì thông minh như vậy mà.

Tiêu Trần còn đạt được vài tình báo khá thú vị.

Ví như nhà họ Lôi chẳng qua là gia tộc nhị lưu tại Nơi Không Thể Biết mà thôi. Bọn họ liều mạng đi vào bên này là vì muốn đoạt trước một ít tiên cơ, mưu đồ tương lai cho gia tộc.

Mà cũng có một ít tin tức về tên kiếm tu lúc trước.

Hắn ta là một nhân tài mới xuất hiện của Công Thâu gia tộc. Gia tộc Công Thâu cũng là gia tộc nhị lưu như gia tộc họ Lôi.

Tiêu Trần sửa sang lại những tin tức này, phát hiện từ Nơi Không Thể Biết tới bên này không chỉ cần trả cái già khổng lồ, mà tu vi còn bị áp chế tới Long Môn Cảnh.

Như vậy cũng có thể giải thích vì sao kiếm tu và Lôi Yến Tiêu Trần gặp phải đều chỉ là tu sĩ Long Môn Cảnh.

Mà điều khiến Tiêu Trần cảm thấy hứng thú nhất là mục đích bọn họ tới đây.

"Chuyển sinh."

Hoặc là nói tiễn các lão tổ trong gia tộc đi chuyển sinh.

Những lão tổ gia tộc bọn họ khi biết đại nạn buông xuống đều sẽ dùng bí pháp phân giải thân thể chính mình, lưu lại linh hồn.

Linh hồn lâm vào ngủ say nhiều năm, chỉ vì đợi cho thời điểm linh khí thức tỉnh, Địa Ngục mở cửa, đi về bên này chuyển sinh.

Sau khi chuyển sinh chính là đạt được tân sinh lần nữa, thậm chí có thể dùng bí pháp thức tỉnh trí nhớ kiếp trước. Như vậy sẽ trở thành kẻ vừa sinh ra đã hiểu biết.

Lại thêm linh khí khổng lồ bên này, những người chuyển kiếp kia sẽ một mach thẳng tiến trên con đường tu hành, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn là có thể tu luyện đến một cảnh giới khủng bố.

Tiêu Trần gật gù, tính toán không tồi.

Tiêu Trần cũng chỉ có chút hứng thú với loại chuyện này thôi, nếu nói để ý… đúng là không cần thiết.

Càng khiến Tiêu Trần hứng thú hơn là linh khí Địa Cầu sống lại dường như khiến linh khí của Nơi Không Thể Biết nhanh chóng cạn kiệt.

Linh khí của Nơi Không Thể Biết bị Địa Cầu điên cuồng hấp thu.

Do đó dẫn tới các đại gia tộc có quyền lên tiếng tại Nơi Không Thể Biết tích cực chuẩn bị xâm lấn bên này, định nắm thánh địa tu hành vừa sinh ra là Địa Cầu.

Nhưng có vẻ bọn họ cũng không thể tùy ý tới đây, bởi có ý chí Đại Đế bảo hộ mảnh trời đất này.

Tiêu Trần cau mày, tình huống không lạc quan nha!

Ý chí của Đại Đế sớm muộn gì cũng có ngày tiêu tán. Chờ đến lúc ấy, có lẽ chính là thời điểm đại chiến bùng nổ.

Tiêu Trần sắp xếp lại những tình báo vừa đạt được, định giao tin tức cho Tiểu Long Nhi, để Tiểu Long Nhi đi phân tích một chút.

Dù sao Tiêu Trần cảm thấy bản thân đã đủ thông minh rồi, không cần phải suy ngẫm mấy việc nhỏ nhặt như vậy.

Tiêu Trần gật gù, cảm thấy mình đúng là thông minh tuyệt đỉnh.

Giải quyết xong người của Lôi gia, Tiêu Trần thu hồi màn sáng bảo vệ các thầy cô giáo.

"Thất thần cái gì? Không cần lên lớp à? Cái đám chỉ biết ăn cơm trắng này nữa."

Tiêu Trần thấy mấy giáo viên còn đang sững sờ thì tức giận rống lên.

Các vị thầy cô vừa sống sót sau tai nạn, tâm trạng tốt vô cùng, túm năm tụm ba rời khỏi nơi này.

Có người còn nói thầm vài tiếng, "Thật ra tôi không thích ăn cơm trắng, cháo dưỡng sinh càng ngon."

Học viện nhanh chóng khôi phục bình thường, Tiêu Trần dẫn Cẩu Đản đi về lớp học.

"Cẩu Đản, dì Long của con đâu!"

Tiêu Trần cảm thấy kỳ lạ. Sao động tĩnh lớn như vậy mà chưa thấy Tiểu Long Nhi xuất hiện.

"Cong hông bết."

Cẩu Đản đang cầm một cái chân dê nướng, gặm đến ngoài miệng đều là dầu mỡ, nói chuyện cũng không rõ tiếng.

Vào tới phòng học, học sinh lớp một cấp Thiên đều đã từ chỗ tránh nạn trở về.

Tiêu Trần kỳ quái hỏi: "Cô gái xinh đẹp dạy thay lớp các cô cậu đi đâu rồi?"

Chu mặt rỗ giơ tay nói: "Anh cao thủ, ạm chạy mau đi."

Tiêu Trần ngớ người: "Chạy? Sao tôi lại phải chạy?"

Vì thế, Chu mặt rỗ thuật lại chuyện xảy ra lúc trước một lần.

 

0.06576 sec| 2408.734 kb