Tiêu Trần không bị hắc vụ bao phủ, tiếng nói của hắn thoáng cái truyền khắp phòng học.
Đầu chúng học sinh hiện lên một lốc dấu hỏi: ‘Còn có thể hỏi loại vấn đề này cơ à? ’
Ngục Long tức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đi lên cho đường con cháu của Tiêu Trần hai đạp.
Cô gái nghe Tiêu Trần nói xong còn thật sự nhìn xuống bộ ngực bình thường của mình, lại nhìn phong cảnh đồ sộ trước người Ngục Long.
Cô nhóc có vẻ hơi động tâm với nhắc nhở của Tiêu Trần.
Ngục Long nghiêm mặt: "Nếu cô dám hỏi vấn đề này, tôi sẽ giết cô."
Cô gái bị dọa run bắn, suýt thì khóc thành tiếng.
Tiêu Trần tức giận vỗ đùi: "Tiểu Long Nhi huynh sao có thể dọa sợ học sinh của tôi như thế chứ? Giải đáp vấn đề cho học sinh không phải chức trách của thầy cô à?"
"Còn chưa nói biện pháp làm lớn ngực có phải cái gì không thể để người biết đâu."
Tiêu Trần càng nói càng hăng hái, chỉ thiếu đích thân đi lên chia sẻ kinh nghiệm làm ngực to ra với cô gái kia.
Ngục Long đằng đằng sát khí nhìn Tiêu Trần: "Đại Đế, ngài giỏi thì ngài lên đi?"
Tiêu Trần nghiêm túc nói: "Mị không lên nổi, mị chỉ ra vẻ ta đây."
Tiếng lòng chúng học sinh bên dưới hoàn toàn nhất trí: ‘Trần đời chưa gặp người nào thèm đòn như thế. ’
Cuối cùng, cô gái hỏi một vấn đề về tu hành.
Ngục Long nín nhịn xúc động muốn bóp chết Tiêu Trần, khơi thông vài kinh mạch bế tắc cho cô gái, đồng thời giải đáp vấn đề.
Ngục Long phát hiện, mấy tu hành giả này hình như đều có ít nhiều tật xấu.
Có người biểu hiện ra rất rõ ràng, tựa như bả vai của thiếu niên hàm hậu lúc trước.
Có người che dấu thật sâu, ví như cô gái trước mặt này. Tật xấu ẩn trong cơ thể cô ấy quá sâu, người bình thường thật sự không phát hiện ra.
Toàn bộ đều do công pháp tu hành có vấn đề dẫn phát.
Tuy bây giờ thoạt nhìn mấy vấn đề này chẳng ảnh hưởng gì nhiều, nhưng cảnh giới càng cao các vấn đề này sẽ dần dà ảnh hưởng tới cơ thể tu sĩ.
Đến cuối cùng, nhẹ thì khiến cảnh giới chững lại, không thể tinh tiến, nặng thì kinh mạch đứt đoạn.
Những vấn đề nhỏ này cuối cùng sẽ trở thành tổ mối hủy diệt ngàn dặm đê đập.
Tiêu Trần cũng hứng thú lên, lúc trước đúng là không chú ý tới phương diện này.
Người thắng thứ ba, thứ tư, thứ năm đều bị Ngục Long phát hiện vấn đề tiềm tàng trong thân thể.
Tiêu Trần cau mày. Một người có thể nói là trùng hợp, hai người cũng là trùng hợp, vậy nếu ba, bốn, năm người thì sao?
Công pháp tu luyện là gốc rễ của tu hành giả, thậm chí quan trọng ngang với linh khí thiên địa.
Một quyển công pháp tốt có thể giúp con đường tu hành của bọn họ làm ít công to. Cùng lý, một quyển công pháp rác sẽ khiến người tu hành làm nhiều công ít.
Tiêu Trần cau mày, đây là trùng hợp ư?
Ngục Long cũng khó hiểu, một cái, hai cái có vấn đề còn giải thích được. Nhưng gần như ai cũng có vấn đề thì phải nghĩ lại cẩn thận xem là nguyên nhân gì.
Tiêu Trần nghĩ ngợi một hồi, nói với Ngục Long: "Tiểu Long Nhi, truyền Chính Khí Quyết cho đám học trò này đi. Tôi đi tìm Thanh Y Hậu hỏi thăm xem là chuyện gì?"
Chính Khí Quyết là công pháp tu hành trụ cột nhất tại Hạo Nhiên đại thế giới, hầu như ai đều biết.
Loại công pháp này không có gì đặc biệt, nhưng cũng không có nhược điểm, là công pháp nhập môn thích hợp nhất cho tu hành giả.
Ngục Long gật đầu, Tiêu Trần nháy mắt biến mất tại chỗ.
Ngục Long nhìn chúng học sinh bên dưới, lạnh băng nói: "Từ hôm nay trở đi, vứt bỏ toàn bộ công pháp các cô cậu tu luyện trước kia, chuyển sang tu Chính Khí Quyết."
Chúng học trò đưa mắt nhìn nhau. Công pháp của bọn họ đa phần là gia truyền, giờ bảo vứt bỏ hình như không thích hợp cho lắm.
"Ai không muốn học Chính Khí Quyết có thể rời khỏi phòng học này."
Ngục Long không đâu ra tâm tình tốt mà giải thích nguyên nhân cặn kẽ với đám học sinh này.
Mấy học sinh vừa tới hôm nay lập tức đứng ngồi không yên.
Bọn họ đều đến từ các gia tộc có danh có tiếng của Hoa Hạ, công pháp tu hành luôn là thứ để bọn họ kiêu ngạo, cũng là căn cơ cho sự cao ngạo hơn người của bọn họ.
Giờ lại yêu cầu bọn họ vứt bỏ công pháp của mình, bọn họ sao có thể chấp nhận.
Có ba người đứng lên, đi ra ngoài cửa.
"Đoạn Thủy Quyết của nhà họ Bạch tôi đã truyền thừa hơn một ngàn năm, bảo tôi không tu thì tôi phải không tu à? Cô cho rằng mình là ai?"
Một học sinh nam dáng vẻ hơi nữ tính trong số ba người rời đi bất mãn nói thầm.
"Đúng vậy, Đại Long Quyền nhà họ Thương tôi cũng là công pháp danh môn có chứng có cớ. Co dựa vào đâu bảo tôi đừng tu thì tôi phải nghe theo? Cô tưởng mình là ai?"
Một học sinh nam khác phụ họa.
Chợt, một sợi tơ màu đen nhằm thẳng về phía bọn họ, nháy mắt khâu kín miệng của hai người.
Ngục Long lạnh băng nói: "Tôi đã nói với mấy người rồi. Tôi rất hẹp hòi, đừng có móc mỉa sau lưng."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo