Ba người hoảng sợ nhìn Ngục Long, vội vàng rời khỏi phòng học như chó nhà có tang.

Văn phòng của Thanh Y Hậu.

Tiêu Trần tu hú chiếm tổ dựa vào ghế hiệu trưởng.

Ghế dựa bị Tiêu Trần lắc lư vang lên kẽo kẹt, làm mí mắt Thanh Y Hậu giật đùng đùng.

Anh ta sợ ghế dựa không chịu nổi sức ép mà tan vỡ. Đến lúc ấy, với tính tình cổ quái của Tiêu Trần, không chừng lại làm ra chuyện gì khiến người ta mở rộng tầm mắt cũng nên.

Tiêu Trần lắc qua lắc lại chơi ghế dựa: "Công pháp mấy người tu luyện đều từ đâu mà ra?"

Thanh Y Hậu có hơi mờ mịt, sao tự nhiên lại hứng thú với vấn đề này.

Thanh Y Hậu suy nghĩ một chút: "Đa số là gia truyền, phần còn lại là ngẫu nhiên đạt được."

Không khác suy đoán của Tiêu Trần.

Một luồng tử khí vọt vào cơ thể Thanh Y Hậu, Thanh Y Hậu bị bất ngờ dọa chết khiếp.

Tiêu Trần không kiên nhẫn: "Đừng có nhúc nhích, lại động đậy đập vỡ đầu chó của anh bây giờ."

Thanh Y Hậu bất đắc dĩ.

Tử khí chạy quanh thân Thanh Y Hậu một vòng. Tiêu Trần thật sự phát hiện vấn đề trong cơ thể Thanh Y Hậu.

Ba huyệt vị Thủ thái âm phế kinh, thủ quyết âm tâm bao kinh, thủ thiếu âm tâm kinh đều tồn tại vấn đề rất lớn.

Đây chính là mười hai chủ mạch, đại huyệt như vậy xảy ra vấn đề thì đúng là muốn thành dân Muggles (máu bùn).

Tiêu Trần vạch ra vấn đề tại các huyệt vị trong thân thể cho Thanh Y Hậu nghe, thuận tiện nói chút nguy cơ, dọa Thanh Y Hậu sợ nhảy dựng.

Tiêu Trần hỏi: "Công pháp của anh từ chỗ nào?"

Thanh Y Hậu ấp úng trả lời: "Ngẫu nhiên… ngẫu nhiên được tới, hì hì hì hì."

Nhìn bộ dáng ấp a ấp úng này, Tiêu Trần biết ngay là có vấn đề.

Tiêu Trần tức giận nói: "Ngẫu nhiên, chẳng lẽ có một ông cụ râu tóc bạc phơ tìm tới anh, nói anh là kỳ tài giữa vạn người chỉ có một, nằng nặc đòi truyền tuyệt học gì cho anh hay sao?"

Mặt già của Thanh Y Hậu đỏ bừng bừng, vậy mà thật sự gật đầu: "Cũng na ná."

Tiêu Trần suýt thì phun ra một búng máy: "Thế cũng đúng?"

Thanh Y Hậu thuật lại lai lịch công pháp.

Đừng nhìn bề ngoài Thanh Y Hậu trẻ trung, thật ra đã hơn trăm tuổi rồi.

Nếu tính lùi lại, Thanh Y Hậu bắt đầu tu hành từ thời kỳ dân quốc.

Lúc trước Thanh Y Hậu bệnh nặng, đã nằm chờ chết rồi, kết quả có một ông cụ đi tới cạnh anh ta, truyền bộ công pháp này cho anh ta, còn nói Thanh Y Hậu là kỳ tài ngút trời, bộ công pháp này đúng là sinh ra dành riêng cho anh ta.

Tiêu Trần tương đối cảm thấy hứng thú với người truyền công pháp cho Thanh Y Hậu kia.

Tiêu Trần hỏi Thanh Y Hậu chi tiết cụ thể công pháp, lại kết hợp với tình huống của Thanh Y Hậu, bộ Nguyên Tông Đao này đúng là cực kỳ thích hợp cho Thanh Y Hậu tu luyện.

Nhưng có vài chỗ trong Nguyên Tông Đao bị động tay động chân, hơn nữa làm bí ẩn vô cùng, người nào không thật sự tinh mắt là không phát hiện ra.

Người có thể cải biến công pháp như vậy chắc chắn là cao nhân, hơn nữa rốt cuộc ông cụ kia truyền thụ công pháp có vấn đề cho Thanh Y Hậu nhằm mục đích gì?

Quan trọng nhất là hầu như toàn bộ công pháp tu hành của lớp một cấp Thiên đều có vấn đề. Chuyện này thật sự nghiêm trọng.

Tiêu Trần thuật lại phát hiện của mình một lần, lần này Thanh Y Hậu lảo đảo suýt ngã quỵ xuống đất.

Công pháp tu hành là thứ căn bản nhất, cũng là thứ các đại gia tộc xem như bảo bối gốc rẽ.

Giờ bỗng nhiên nói gốc rễ xảy ra vấn đề thì chuyện to lắm.

Tiêu Trần vỗ vai Thanh Y Hậu, cười nói: "Đi thăm dò xem, công pháp của tất cả các gia tộc từ đâu mà tới."

"Nếu là truyền thừa thì hỏi xem truyền thừa bắt đầu từ khi nào? Nếu là ngẫu nhiên đạt được thì hỏi thăm tình huống cụ thể xem."

Thanh Y Hậu sắp khóc đến nơi. Cái này có thể hỏi được à? Cứ thế đến nhà hỏi người ta nguồn gốc công pháp chắc sẽ bị đánh chết tại trận.

Tiêu Trần vui tươi hớn hở, phóng khoáng rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, lúc đi tới cửa còn quay đầu nói: "Hữu tình nhắc nhở một chút, kiến nghị điều tra gia tộc truyền thừa xa xôi lâu đời nhất."

Nói xong, Tiêu Trần nhàn nhã đi bộ về lớp học, kết quả là nửa đường gặp được hai học sinh bị khâu miệng.

Vừa thấy là biết bút tích của Tiểu Long Nhi, Tiêu Trần vui sướng cười ha hả.

Tiêu Trần dùng mông nghĩ cũng biết sao lại thế này. Không có gì ngoài ý muốn thì chỉ là cảm giác về sự ưu việt trong lòng quấy phá thôi.

Tiêu Trần bồi thêm vài đạp trên mông hai người, cười mắng: "Đúng là đồ vô phúc, cơ duyên đưa lên tận cửa còn đóng cửa không nhận."

Mấy đạp này làm mông hai người như muốn nở hoa đến nơi, miệng lại bị khâu, muốn khóc cũng không thể khóc.

Tiêu Trần trở lại phòng học, thấy chúng học trò khiếp sợ ngây người là biết bị hiệu quả của Chính Khí Quyết dọa hoảng.

 

0.09459 sec| 2413.961 kb