Tiêu Trần khoát tay, không chút để ý: "Sợ gì, một cô gái thôi mà. Cô ấy còn đánh chết được tôi hay sao?"
Tiêu Trần vỗ vỗ đầu Cẩu Đản: "Cẩu Đản này! Con ngoan ngoãn nghe lời ở lại đây nhé! Ba đi tìm đồ ăn ngon cho con."
Cẩu Đản giữ chặt góc áo Tiêu Trần, vẻ mặt không hài lòng, xem ra chuyện của Lôi Yến vừa rồi để lại ám ảnh trong lòng Cẩu Đản.
"Ngoan, nghe lời, ba đi tìm thịt bò nướng to như xe tải cho con được không?"
Tiêu Trần hướng dẫn từng bước.
Cẩu Đản nghe có bò nướng to như xe tải thì nước miếng không chịu thua kém chảy ròng.
Cẩu Đản vội vàng xoa nước miếng bên khóe miệng, gật đầu thật mạnh: "Bò nướng to như xe tải."
"Đúng, bò nướng to như xe tải luôn."
Tiêu Trần thề son sắt vỗ ngực cam đoan, lại nói với chúng học sinh bên dưới: "Tôi đi nhà vệ sinh cái đã, các cô cậu tự chơi đi."
Dứt lời, nhanh như chớp chạy không thấy bóng dáng.
Chúng học trò đưa mắt nhìn nhau. Đây là tiết tấu chạy trối chết đúng không?
"Đại Đế, ngài chạy đi đâu vậy?"
Tiêu Trần vừa chạy đến hành lang, giọng nói của Ngục Long đã vang lên bên tai.
Sau đó một điểm đen nhanh chóng từ chân trời lao tới.
Thấy Ngục Long nắm Hoang Thiên Nghi lạnh lùng trong trẻo ngăn trước người mình, Tiêu Trần cười gượng: "Iêm đi đái, Tiểu Long Nhi huynh cứ từ từ."
Nói xong, Tiêu Trần đang định chuồn thì Ngục Long đỡ trán thở dài: "Đại Đế, ngài còn chẳng có thân thể, đái cái gì mà đái?"
"Ồ khà khà khà khà… thế à?" Tiêu Trần cười ngây ngô bất đắc dĩ.
Ngục Long giơ Hoang Thiên Nghi lên: "Chẳng lẽ Đại Đế không muốn nói thứ trong này bị đổi từ bao giờ à?"
"Cái gì? Có người dám đổi hình ảnh lưu lại trong Hoang Thiên Nghi á? To gan lớn mật, làm xằng làm bậy dễ sợ!"
Tiêu Trần chửi ầm lên, trông cái mặt chỉ thiếu nhấc dao bổ dưa hấu đi chém người nữa thôi.
"Tiểu Long Nhi, cô đừng nhìn tôi như thế được không? Chẳng lẽ cô cho rằng tôi đổi hay sao?"
Ngục Long không hé răng, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Trần gắt gao.
Tiêu Trần bị nhìn sợ hãi bất an.
"Chắc chắn không phải tôi đổi đâu! Tôi là hạng người như thế hay sao?"
"Phải!" Ngục Long khẳng định cực kỳ chắc chắn, làm Tiêu Trần á khẩu không trả lời được.
Cuối cùng Tiêu Trần chỉ thiếu không khóc gọi bà cố nội, còn phải cam đoan bồi thường cho Ngục Long một tờ Vạn Vật Phổ mới dược Ngục Long bỏ qua cho.
Vạn Vật Phổ là một trong những bảo bối ít ỏi của Tiêu Trần, ghi chép lại tên của mọi sinh vật trên đời, còn chi tiết cả tập tính, nhược điểm.
Đương nhiên, bây giờ là không cách nào lấy Vạn Vật Phổ ra rồi, chỉ có chờ khôi phục thân thể, mở đao ngục mới có thể lấy được.
Tiêu Trần cau có vẻ đau thịt về tới phòng học. Vạn Vật Phổ chính là chí bảo địa đạo, lần này xem như xuất huyết vô hạn.
Tiêu Trần đặt mông nằm xuống ghế, lại chợt phát hiện có một người bị đóng trên tường.
Tiêu Trần thở dài, nói với người bị đóng đinh trên tường kia: "Mày ấy à! Có phải mày chọc Tiểu Long Nhi nổi giận không hả? Ôi chao, bé cưng đáng thương!"
Tiêu Trần không nhịn được lay chân của Công Thâu Khao, đã hoàn toàn cứng đờ rồi, chết không thể chết lại.
Mọi chuyện đã xong, Tiêu Trần lại biến thành quỷ lười nằm xuống ghế xem diễn.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Tiêu Trần, Ngục Long đồng ý không về nữa, ở lại dạy thay Tiêu Trần.
Vì thế, lớp một cấp Thiên xuất hiện tình trạng rất quái dị. Có tới hai giáo viên cùng ở trên bục giảng.
Tiêu Trần nằm ngay đơ trên ghết, Ngục Long chắp tay sau đít như một ông thầy nho, nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ.
Có vẻ hai giáo viên đều không chú ý học trò nhà mình cho lắm.
Ngục Long lại lấy La Bàn Rừng Rậm ra, để chúng học sinh tiếp tục cuộc đối chiến vừa rồi.
Thảnh ra Tiêu Trần càng thêm nhàm chán, bởi vì Tiểu Long Nhi không cho phóng hình ảnh đệ tử chiến đấu sinh tử.
Rất nhanh, người thắng thứ hai xuất hiện, là một học sinh nữ. Cũng chính là cô nàng xui xẻo bị tiểu binh phó thác tiền tài trong La Bàn Rừng Rậm hôm qua.
Hôm qua cô gái này chạy khắp các góc bản đồ đều không tìm được người nhà tiểu binh, cuối cùng trơ mắt nhìn một tia sét từ bầu trời đánh xuống, chém mình thành tro bụi.
Hai học sinh đối chiến xong bị ném khỏi La Bàn Rừng Rậm, vào tới trong phòng học.
Ngục Long nói với cô gái vừa chiến thắng: "Cô có thể hỏi một vấn đề."
Sau đó Ngục Long vung tay lên, hai người bị hắc khí bao phủ.
Chút thủ đoạn này đương nhiên không làm khó được Tiêu Trần, Tiêu Trần hèn mọn nhìn cô gái đứng giữa sương đen.
Cô gái rõ ràng rất khẩn trương, bởi vì khí thế của Ngục Long cho người ta cảm giác áp bách vô cùng.
Ngục Long lại rất kiên nhẫn, không hề thúc giục.
Tiêu Trần tựa nửa người trên ghế, tức giận mắng to: "Ngu ngốc, cơ hội tốt như vậy còn do dự cái gì? Trực tiếp hỏi biện pháp phát triển ngực nha. Nhìn dáng người phát dục không lành mạnh của cô kìa."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo