Nói rồi, Tiểu Trần giơ ngón giữa lên, trên đầu ngón tay xuất hiện một quả bóng nhỏ màu đen, quả bóng này không lớn hơn ngón tay cái.

Tia chớp đen đang quấn quanh quả cầu nhỏ, dường như giống hệt như sấm sét đầu ngón tay mà Lôi Yến đã sử dụng trước đó, không có sai biệt.

Quả cầu nhỏ màu đen trên đầu ngón tay Tiêu Trần không hề toả ra dao động sức mạnh nào.

Màu đen nhánh kia giống như hố đen vũ trụ, tuy rằng không hề có năng lượng nào dao động, nhưng lại làm cho đám Thanh Y sởn tóc gáy.

Tiêu Trần hung hăng giơ ngón giữa với Lôi Yến, lôi cầu màu đen trên đầu ngón tay lập tức theo đà từ trên đầu ngón tay Tiêu Trần lăn xuống.

“Bộp! Bộp! Bộp!”

Lôi cầu màu đen nhồi trên mặt đất vài cái mới dừng lại.

Tiêu Trần ngây ra nhìn lôi cầu màu đen, cười mỉa nói: “Ai, ha ha, chẳng qua là tôi chưa quen với lôi pháp, là chuyện ngoài ý muốn thôi, ngoài ý muốn.”

“Chuồn mau, chuồn mau.”

Tiêu Trần lập tức bế Cẩu Đản lên, tay trái nắm chặt cổ áo Thanh Y giống như xách chó chết, dẫn hai người đi đến bên cạnh mấy giáo viên.

Đương nhiên cũng không quên lấy những thứ hắn thích ăn.

Tiêu Trần phẩy tay lên, một tấm hào quang nửa vòng tròn bao quanh mọi người lại.

Sau đó tuỳ tiện lấy một con dê nướng đưa cho Cẩu Đản, nói: “Nè, bình tĩnh ăn này trước đi, xem ba làm sao thu phục tên giặc khờ này.”

Cẩu Đản sung sướng ôm dê nướng bắt đầu gặm.

Trong lúc nhất thời bên trong màn hào quang hương thơm ngào ngạt, có giáo viên còn nuốt nước miếng.

Cẩu Đản cảnh giác nhìn những người mới nuốt nước miếng kia, không khỏi xích lại gần Tiêu Trần.

Bộ dạng keo kiệt bủn xỉn kia khiến mọi người dở khóc dở cười.

Tiêu Trần ngồi bệt xuống đất: “Nói nghe xem sao lại như thế này?”

Thanh Y kể lại những chuyện đã xảy ra, Tiêu Trần giận đến đỉnh đầu bốc khói.

“Đám ngu ngốc kia ở đâu chui ra thế.”

Hôm qua Tiêu Trần mới đụng tới một kiếm tu Long Môn Cảnh, hôm nay lại bay ra một đám tu sĩ lôi pháp Long Môn Cảnh.

“Tới từ vùng đất Nơi Không Thể Biết thật à?”

Tiêu Trần nói thầm một tiếng, nhìn về phía viên lôi cầu màu đen lúc nãy.

Cũng đã một lúc rồi nhưng viên lôi cầu kia vẫn nằm yên dưới đất, không hề xuất hiện biến hóa gì.

Mặt Tiêu Trần đầy dấu chấm hỏi: "Chẳng lẽ là học không đến nơi đến chốn, âm lôi này không có tác dụng?”

“Không phải chứ!” Tiêu Trần nói thầm.

Lôi Yến ở đối diện cũng bị hoảng sợ, phòng ngự đâu đó xong hết nhưng đợi nửa ngày kia viên lôi cầu màu đen không có thay đổi gì.

Cậu ta giống như mèo bị dẫm đuôi, tức giận hét lên chói tai: “Đám người các ngươi hôm nay đều phải chết.”

Trên người Lôi Yến phát ra điện, cho thấy đã giận tới cực hạn rồi, nhiều lần bị trêu chọc lặp đi lặp lại làm cho trái tim kiêu ngạo của Lôi Yến không chịu nổi.

“Lôi Long.”

Lôi Yến vừa dứt lời khí thế trên người đột nhiên dâng cao, nhìn dáng vẻ là đang muốn dùng chiêu lớn.

Tiêu Trần nhìn biến hoá trên người hóa Lôi Yến mà trợn mắt, nói hai chữ ‘Ngu ngốc’.

Nhưng vào lúc này viên lôi cầu màu đen dưới đất đột nhiên có biến hóa.

Xung quanh quả cầu đột nhiên lập loè tia điện màu đen.

Tia điện giống như những sợi dây màu đen không ngừng lan ra bên cạnh.

Quả cầu bắt đầu loé sáng, sau đó lại tối sầm, cứ như vậy lúc sáng lúc tối, giống như bóng đèn bị chập điện.

Mặt trên quả cầu nhỏ xuất hiện một chữ kỳ lạ, trông tương tự như chữ chết nhưng khác ở chỗ trông có vẻ có thêm vài nét bút.

Tiêu Trần nhìn thấy chữ quái dị kia, thở ra một hơi: "Bà nội nó, thứ đồ chơi này còn có thể không chơi nữa không?”

Theo chữ kia xuất hiện, tia điện xung quanh quả cầu nhỏ màu đen cũng bắt đầu lập loè lúc sáng lúc tối.

“Roẹt roẹt roẹt...”

Quả cầu nhỏ vang lên âm thanh xẹt điện.

Tiếp theo tất cả mọi thứ xung quanh đồng loạt bắt đầu di chuyển tới chỗ quả cầu nhỏ, tốc độ không nhanh không chậm, rất có tiết tấu.

Cảnh tượng này rất quỷ dị, phía trên quả cầu nhỏ dường như có một sức hấp dẫn không thể kháng cự.

Đặc biệt là ký tự kỳ lạ phía trên quả cầu, lúc ẩn lúc hiện làm cho tất cả mọi người có một loại cảm giác như lưng bị kim chích.

Lực hút rất mạnh chậm rãi kéo tất cả mọi thứ trên mặt đất vào trong phạm vi lôi điện màu đen.

Trong lòng Lôi Yến dâng lên sóng gió động trời, bởi vì cậu ta căn bản không thể chống lại lực hút khủng khiếp kia.

Thân thể bị hút về phía quả cầu nhỏ màu đen, không có cách nào chống cự.

“Răng rắc!”

Tiếp xúc với lôi quang màu đen đầu tiên chính là nửa cây đại thụ, đúng là cái cây lúc trước bị Lôi Yến chém gãy.

Một ít sấm sét màu đen chui vào bên trong nửa cây đại thụ, trong chớp mắt nửa thân cây kia đã trở nên đen thui.

Sau đó đột nhiên vỡ vụn, biến thành bột phấn màu đen rơi đầy mặt đất.

Tất cả mọi chuyện phát sinh một cách lặng yên không hề phát ra tiếng động, nhưng mà tất cả mọi người xem xong da đầu ai cũng tê rần.

 

0.07539 sec| 2414.406 kb