Bọn học sinh nhìn thấy thần tiên chân chính đánh nhau thế này thì khuôn mặt đều khiếp sợ. Tất cả mọi người tập trung nhìn vào hình ảnh kia, bọn họ chưa từng ngờ được là sao một người có thể mạnh tới mức này.

Đao khí phá toạt hư không, pháp ấn còn hùng tráng hơn cả núi lớn, lại có xiềng xích văn tự không rõ nghĩa…

Tất cả những điều này đều khiến bọn họ mê mẩn tâm thần.

Ngục Long vẫy vẫy tay, hình ảnh trước mắt tan mất.

"Cô ấy tên là Minh Nguyệt, là đệ tử ký danh của Đại Đế, cũng là một vị duy nhất."

"Các trò có biết lúc Minh Nguyệt một mình đối phó với vương triều Yêu Nguyệt tại trận chiến này đã nói câu gì không?”

Ngục Long cũng không có ý để bọn học sinh trả lời mà nói tiếp: "Lão tử chính đệ tử ký danh của Thôn Thiên Đại Đế!”

"Đại Đế rất lười, không muốn nói quá nhiều, Đại Đế không muốn nói, tôi sẽ nói."

Thanh âm của Ngục Long quanh quẩn trong phòng học.

"Đầu tiên các người phải biết rõ rằng Đại Đế là tồn tại như thế nào."

Ngục Long nói xong vung tay lên không trung, một bức màn lại xuất hiện trong không khí.

Đó là một người con trai tóc đen như thác nước, lờ mờ có thể tìm thấy bóng dáng của Tiêu Trần, nhưng tướng mạo lại dị thường tuấn mỹ, tướng mạo như vậy chỉ sợ là khiến cho rất nhiều người con gái cũng phải ghen ghét.

Trong bức màn đúng là Tiêu Trần lúc thành đế.

Trong bức màn trước người Tiêu Trần là một con sông lớn chảy không ngừng, trong sông có các loại hình ảnh mơ hồ chớp tắt bất định.

Đúng lúc này giọng nói Cẩu Đản vang lên: "Dì Long, bút của tôi hết mực rồi.”

Ngục Long quay người tìm kiếm một hồi trong túi xách Tiểu Trư Bội Kỳ của Cẩu Đản, cuối cùng cũng tìm được một cái ruột bút.

Sau khi giúp Cẩu Đản lắp bút xong, Ngục Long trở lại.

Nhìn xem bức tranh kia, hai mắt Ngục Long đen lại, thiếu chút nữa ngất đi.

Trong bức tranh là Tiêu Trần với vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi đầy ý cười, cảm giác tuấn mỹ phiêu dật kia, hoàn toàn bị cái điệu cười hèn mọn bỉ ổi này phá hủy.

Quan trọng nhất là, trên bức tranh phía trước mặt kia trước xuất hiện mấy bóng người mơ hồ không rõ ràng lắm.

Đánh giá từ các đường nét và chuyển động, có vẻ như một người phụ nữ đang tắm.

Ngục Long vẫy tay, màn hình biến mất, một số nam sinh thở dài thất vọng.

Ngục Long thật sự muốn đi bóp cổ Tiêu Trần ngay bây giờ, những thứ được ghi lại trong Hoang Thiên Nghi không biết từ lúc nào đã bị hắn thay mất.

Hoang Thiên Nghi là một bảo bối nhỏ của Ngục Long, nó có thể ghi lại một số điều, đương nhiên, chắc chắn nó hữu ích hơn điều này.

Nhưng trong tay Ngục Long chỉ có một chức năng duy nhất, đó chính là ghi lại cuộc sống hàng ngày của Đại Đế.

"Đây là bản tính của Đại Đế, mọi người coi như không nhìn thấy nhé!"

Ngục Long tức giận nghiến răng, chuyện chạy đến sông lén nhìn tiên tử tắm, cô nhớ là mình đã xóa sạch từ lúc nào rồi.

Bây giờ xuất hiện ở Hoang Thiên Nghi, không cần nghĩ cũng biết là việc tốt của Đại Đế làm.

Với một cái vẫy tay của Ngục Long, bóng dáng của Tiêu Trần lại xuất hiện trên không trung.

Thời gian này Tiêu Trần đã thay đổi rất nhiều.

Hắn ta mặc một thân trường bào trắng noãn, toàn thân được bao phủ bởi một tầng kim quang nhàn nhạt như có như không.

Khóe miệng Tiêu Trần mang một nụ cười nhàn nhạt, tuy rằng Tiêu Trần đang cười, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác rất kỳ lạ.

Cảm giác này giống như thể bạn đang đứng trên một nơi cao quan sát chúng sinh, thưởng thức các loại phong cảnh khác nhau.

Ta là một giọt nước nhỏ trong tất cả chúng sinh, và ngươi chưa bao giờ để ý đến ta ở dưới núi.

Nhìn Tiêu Trần này, trong lòng mỗi người đều cảm thấy mình tầm thường nhỏ bé, cho dù Tiêu Trần không làm gì cả.

"Hầy!"

Ngục Long thở dài trong lòng một hơi, may mà là "Thần Tính Đại Đế".

Tuy nhiên, những gì diễn ra tiếp theo đã khiến Ngục Long gần như lên cơn đau tim.

Tiêu Trần trong bức ảnh ban đầu là một hình ảnh không thể chạm vào.

Nhưng một câu nói ngay lập tức phá hỏng bầu không khí.

"Tiểu Long Nhi, cô đoán thử xem tôi là thần tính hay ma tính?"

Nhìn Tiêu Trần, người đang nhe răng trợn mắt, vẻ mặt đắc ý, răng của Ngục Long sắp bị cắn nát.

"Đại Đế nhân tính."

Đỉnh đầu của Ngục Long bốc lên khói xanh rồi, cô tự hỏi có phải tất cả những điều ghi lại trong Hoang Thiên Nghi của cô đã bị "Đại đế nhân tính" thay thế hay không.

"Được rồi, cảm nhận sự cường đại của Đại Đế, bỏ qua phần này đi!"

Ngục Long không còn cách nào khác là xóa bức ảnh trong không khí, cô quyết định nói chuyện với Tiêu Trần.

Ngục Long lấy ra một chiếc đĩa âm dương nhỏ, chính là Hoang Thiên Nghi.

Hoang Thiên Nghi không chỉ có chức năng ghi âm mà còn có công dụng theo dõi.

Trời đất phân thành âm dương, không ai có thể thoát ra hai đạo âm dương, chỉ cần không phải là sự tồn tại của Đại Đế, Hoang Thiên Nghi đều có thể theo dõi.

 

0.08069 sec| 2426.055 kb