Thu xếp ổn thỏa cho Cẩu Đản xong, Tiêu Trần liếc mắt nhìn tình huống đại khái trong phòng học.
Phát hiện có rất nhiều người đang nhìn con gái cưng nhà mình, Tiêu Trần nhướng mày: “Nếu như mắt chó của các cậu còn nhòm ngó con gái tôi nữa thì tôi sẽ móc ra hộ các cậu đấy.”
20 học sinh ngồi nghiêm chỉnh lúc trước đồng loạt quay lại đầu, không nhìn về phía Tiêu Trần thêm lần nào nữa.
Về phần những người còn lại, có người vốn không thèm nghe lời Tiêu Trần nói, có người vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào Cẩu Đản.
“Bộp~!”
Tiêu Trần đập lên đầu một học sinh: “Để lời nói của tôi vào từ tai này đi ra từ tai kia, đúng không?”
“Rầm!”
Đầu học sinh kia đập mạnh lên bàn, trực tiếp thủng một lỗ lớn xong thì trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh luôn.
Phòng học lặng ngắt như tờ.
Vào lớn đã được mấy phút đây, thằng cha này đã ném một người ra ngoài, đánh ngất xỉu một người.
Bầu không khí trong phòng học thoáng cái căng như dây đàn.
“Mày nghĩ mày là ai hả? Nói đánh là đánh, nói mắng là mắng.”
Một giọng nói mang theo vài phần khiêu khích vang lên, giọng nói này phiêu đãng bất định trong phòng học, căn bản là không tìm được người vừa lên tiếng.
Tiêu Trần liếc mắt rồi đi về phía trước vài bước, đến bên cạnh một thiếu niên đang ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo.
Thiếu niên nhìn nụ cười đầy “thiện ý” của Tiêu Trần, toàn thân khẽ run rẩy: “Anh đừng làm loạn, tôi chính là nhà họ Ninh...”
Tiêu Trần giơ nắm tay đến trước mắt thiếu niên, đánh loạn cho một trận.
“Tao là ai à? Gậy quấy phân heo à? Nhà họ Ninh chứ gì?”
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Thiếu niên bị đánh đến ngã xuống gầm bàn, Tiêu Trần vẫn còn chưa hết giận, còn đạp bịch bịch thêm mấy cái.
“Hu hu.”
Tiếng gào khóc truyền khắp cả phòng học, giống y như con heo sắp bị làm thịt, đang giãy dụa mấy cái cuối đời.
Thiếu niên mơ màng bò từ dưới gầm bàn lên, nhìn thấy cục u chi chít và khuôn mặt sưng to gần gấp đôi của thiếu niên, trong lòng mọi người đều trở nên lạnh ngắt, đây là đánh cho ba má nhận không ra luôn này.
“Hu hu... Mẹ tao còn chưa bao giờ đánh tao đâu.” Thiếu niên vừa gào khóc vừa chạy ra khỏi phòng học.
Tiêu Trần cười tủm tỉm nhìn một vòng xung quanh. Thấy nụ cười như chó dữ nhe răng của hắn, tất cả mọi người đều bắt đầu vô thức run rẩy.
“Ngồi không yên à? Thắt lưng gãy rồi đúng không? Chơi di động hả?”
Tiêu Trần quay sang một thiếu niên đang nằm bò ra bàn chơi điện thoại, đánh cho một trận, đánh xong thì ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Đáng thương cho em cửa sổ, mới lắp chưa được mấy ngày thì đã tan nát tơi tả.
Sau khi linh khí khôi phục, người được lợi lớn nhất chính là những “thiên tài” như bọn họ, thực lực tăng lên rất nhanh.
Thực lực của những người bị đuổi đi đều đã là cao thủ Du Dã Cảnh, thế mà lại bị đánh đến không có tí sức hoàn trả nào.
Mọi người đã hơi tin rằng Tiêu Trần là thầy giáo của mình rồi.
Chúng “thiên tài” tuy có trướng nhưng lúc gặp phải ông thầy còn trướng hơn mình như Tiêu Trần thì không có ai dám mạo hiểm nữa.
Dù sao, tinh tướng thật nhưng đầu óc cũng đâu có ngu.
Tiêu Trần hài lòng nhìn đám học sinh ngồi ngay ngắn lại, sau đó đặt mông ngồi lên bàn học trên bục giảng, dáng vẻ mười mươi là một đầu đường xó chợ.
Đám học sinh nhìn đến nghệt hết mặt ra, đây là giáo viên à? Sao nhìn thế nào cũng thấy giống một tên côn đồ vầy!
Tiêu Trần gác chân lên bàn, nhưng cảm thấy không thoải mái lắm nên lại đổi chân, đổi rồi mà vẫn cảm thấy có tí khó chịu.
Tiêu Trần quyết định ngày mai sẽ mang ghế của mình đến.
Thiếu niên giữa mày có dấu ấn hình tia chớp lạnh lùng nhìn động tác của Tiêu Trần, khóe miệng đầy vẻ trào phúng, truyền âm cho học sinh bên cạnh.
“Chúng ta nhất định phải đoàn kết lại, không thể để cho người này muốn làm gì thì làm được.”
Lời của thiếu niên được học sinh xung quanh hưởng ứng.
“Đúng đấy, chúng ta nhất định phải đoàn kết lại. Tôi không tin hắn dám ném hết chúng ta ra ngoài.”
“Chúng ta đến đây là vì Thanh Y đại nhân cơ mà, thằng cha này là cái thá gì chứ.”
“Lôi thiếu, anh nói làm thế nào đi, chúng tôi sẽ nghe theo.”
“Đúng đấy, Lôi thiếu nói làm gì thì chúng tôi sẽ làm cái đó.”
Lúc mọi người còn đàn phụ họa thì có người xen vào một câu.
“Lôi thiếu, em gái mà thằng cha kia mang tới thật sự là hàng cực phẩm đấy!”
Câu này giống như mở ra máy hát, mọi người sôi nổi bàn bạc.
Thiếu niên mỉm cười, truyền âm nói: “Cạnh tranh công bằng, tất cả mọi người đều có cơ hội.”
Lời thiếu niên nói lại được mọi người nhất trí đồng tình.
Thiếu niên cười khẩy, quay đầu nhìn Cẩu Đản đang ăn bánh quy, ánh mắt nóng rực: “Em gái như vậy mà đám nhà kê chúng mày cũng muốn nhúng chàm à, không đái một bãi rồi soi lại cái mặt mình xem sao.”
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng trên mặt thiếu niên lại mang theo nụ cười thản nhiên.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo