Sau đó anh ta cảm thấy một cơn đau không thể chịu nổi lan tràn khắp cơ thể, quần áo chỉ nháy mắt đã bị mồ hôi thấm ướt.

Không bao lâu sau Tiêu Trần thu tay về, vỗ vai chiến sĩ cười nói: “Không ngất nhỉ, thằng nhóc này rất có tiền đồ đấy.”

Người chiến sĩ lau mồ hôi trên mặt, cảm thấy hình như cơ thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều, không biết có phải do ảo giác hay không.

Thanh Y đứng bên cạnh nhìn thì thấy vô cùng kinh ngạc, có cách giúp người khác đả thông kinh mạch bạo lực như vậy à? Hơn nữa có vẻ như là đã thành công.

Những chiến sĩ này đều là người thường chưa từng tu luyện, kinh mạch vô cùng mỏng manh, hơn nữa còn có rất nhiều chỗ bị tắc nghẽn, bước đầu tiên của tu hành chính là khai thông kinh mạch toàn thân.

Thế nhưng dùng cách khai thông thô bạo trực tiếp chhứ không dùng tới đan dược giống như Tiêu Trần thì Thanh Y căn bản là chưa từng nghe qua, hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt rồi.

“Còn không mau cảm ơn hiệu trưởng.”

Thanh Y nháy mắt với người chiến sĩ, anh ta ngầm hiểu ý, cúi người cảm tạ Tiêu Trần.

“Hiệu trưởng á?” Tiêu Trần trừng mắt với Thanh Y: “Anh nói rõ cho tôi nghe coi.”

Thanh Y cười ngượng ngùng: “Hiệu trưởng danh dự, ha ha, chỉ là hư danh thôi mà.”

“Anh chỉ muốn kéo tôi xuống nước thôi, sau này ở trước mặt tôi bớt giở mấy mánh khoé vặt này đi.” Tiêu Trần tức giận nói một câu rồi mang Cẩu Đản đi về phía trước.

Nhìn thấy Tiêu Trần không phản đối gì về cái chức hiệu trưởng danh dự này, cuối cùng nỗi lo lắng trong lòng Thanh Y cũng được thả lỏng.

Thanh Y lại giới thiệu cho Tiêu Trần lớp hắn sắp dạy, lớp Thiên cấp.

Về việc phân chia cấp lớp do tất cả học viện thống nhất với nhau, điều này đã được họ bàn từ trước từ lâu rồi.

Học viện dựa theo tư chất tu hành, chia thành ba cấp Thiên, Địa và Nhân.

Thiên cấp đương nhiên là cao nhất, học sinh trong lớp này cũng sẽ được có được nhiều tài nguyên tu luyện nhiều nhất.

Tiêu Trần gật đầu, điều này cũng có thể hiểu được. Thiên phú thường quyết định điểm xuất phát của một người, đây là điều đã được công nhận trong giới tu hành.

Lớp 1 - Thiên cấp có bốn mươi người, trong đó có hai mươi người thuộc Mạng Nhện, đều còn rất trẻ tuổi, thiên phú cũng rất khá.

Thanh Y không giấu giếm gì, trực tiếp ăn ngay nói thật.

Tiêu Trần gật đầu, đó là bản chất của con người, ai mà chẳng có tính toán vụn vặt.

Hai mươi người còn lại đều là thanh niên trẻ có thiên phú rất tốt, trong số đó cũng có người do mấy đại gia tộc đưa tới.

Thanh Y đang giới thiệu tình hình của lớp Thiên cấp thì đột nhiên nghe thấy Tiêu Trần gầm lên.

“Tiêu Duyệt Tri, nếu con dám cạp bức tượng đó thì ba sẽ đánh nát mông con đấy nhé.”

Thì ra không biết từ lúc nào, Cẩu Đản đã lén rời khỏi Tiêu Trần, chạy tới chỗ một bức tượng rồi tò mò nhìn chằm chằm vào nó.

Bức tượng đó đã có mặt ở đây lâu lắm rồi, hình như là người sáng lập ra trường trung học Tường Vi.

Khi trường học được cải tạo, người ta không bỏ bức tượng này đi, coi như là một dạng tôn kính đối với bậc tiền bối đi.

Tiêu Trần nhanh chóng chạy tới, tay nhéo lỗ tai Cẩu Đản đang nuốt nước miếng ừng ực, kéo con nhóc này ra chỗ khác.

Nếu chậm nửa bước nữa thôi thì dự là bức tượng có tuổi đời 20,30 năm này đã bị gặm nham nhở rồi.

Tiêu Trần nhìn Cẩu Đản với vẻ mặt mệt mỏi nói: “Cẩu Đản, nếu con còn chạy cách xa ba 5m mét, ba sẽ đánh nát mông con luôn đấy.”

Cẩu Đản: “Ứ, dạ.”

“Phụt.”

Nhìn Cẩu Đản bày ra dáng vẻ co gái ngoan ngoãn, Tiêu Trần xém chút nữa thì phun ra một búng máu.

Hắn cảm thấy nếu như hắn có trái tim thì có khi đã lên cơn đau tim từ đời tám ngoánh nào rồi.

Có người nói dắt tay Cẩu Đản là được rồi chứ gì, thế thì Tiêu Trần sẽ nói cho người đó biết vậy càng nguy hiểm hơn.

Vì sức lực trâu bò quái dị của nó kìa, ngay cả một chiếc xe tải lớn chạy với tốc độ cao mà còn bị con hàng này tông cho lật ngửa, dắt tay nó thì khác gì tự tìm đường chết chứ.

Tuy với Tiêu Trần mà nói thì tí tẹo thực lực của Cẩu Đảm chẳng đáng là gì, nhưng con nhãi này có bao giờ biết phân nặng nhẹ đâu

Nếu lỡ nó bất ngờ chạy thì dùng lực rất dễ làm nó bị thương. Đừng nhìn Tiêu Trần cả ngày hung hăng mắng mỏ, thật ra là vô cùng chưng chiều Cẩu Đản.

Tiêu Trần hãi hùng khiếp vía đi hết quãng đường chỉ có vài trăm mét. Hắn thật sự sợ lúc nào đó Cẩu Đản lén chạy gặm đồ đạc, bản thân hắn lại phải đi chùi mông cho nó nữa.

Hiện tại là thời gian lên lớp, giáo viên trong học viện đều là trưởng lão đến từ các đại gia tộc, hoặc tổ trưởng bên trong Mạng Nhện.

Dạy dỗ mấy đứa nhóc này không thành vấn đề.

Đến cửa lớp 1 - Thiên cấp, Tiêu Trần cau mày nhìn phòng học đang ồn ào nhốn nháo, cao giọng nói:

“Tôi là giáo viên của các anh, có thể gọi tôi là Tiêu Đại Đầu, tính tình của tôi không tốt lắm đâu.”

 

0.05647 sec| 2453.984 kb