Sự xuất hiện và những lời nói của Lãnh Minh ít nhiều cũng làm vơi bớt lo lắng trong lòng Lãnh Tiểu Lộ.

Lãnh Tiểu Lộ đỏ mặt hỏi: “Anh Tiêu Trần, bây giờ chúng mình đi đâu?”

“Về nhà!”

Trong biệt thự nhà họ Tiêu ở thành phố Minh Hải.

Mí mắt Tiêu Trần giật giật khi nhìn thấy chuyện đang diễn ra trong phòng khách.

Trong phòng khách, Tiêu Mạn Ngữ và Vương Đa Đa đang xem ti vi.

Tiêu Mạn Ngữ nằm cuộn tròn trên ghế sopha, vừa coi tivi vừa lau nước mắt.

Còn Vương Đa Đa càng quá đáng hơn, vừa khóc vừa không ngừng dập đầu lạy ti vi, trong miệng còn gào lên: “Hoàng thượng, xin người tha cho các nàng ấy đi! Hoàng thượng, xin người tha cho họ đi!”

Tiêu Trần và Lãnh Tiểu Lộ ở sau lưng hắn nhìn tới mức trợn mắt há miệng.

Tiêu Trần quay đầu nhìn sang màn hình tivi một cách khó nhọc, trên kia đang chiếu bộ phim cũ ‘Hoàn Châu Cách Cách’ của mười mấy năm trước.

Lúc này tình cờ chiếu tới cảnh Tiểu Yến Tử và Tử Vi bị nhốt trong cũi, chuẩn bị kéo đến cửa chợ chém đầu.

Hắn nhìn hai đứa đang nhập vai quá sâu. Tiêu Mạn Ngữ còn đỡ, khóc mấy tiếng cũng bình thường, dù sao con gái thường hay mềm lòng.

Nhưng con hàng ngu ngốc Vương Đa Đa này bị sao vậy? Mẹ nó cứ cúi đầu lạy, còn luôn miệng kêu hoàng thượng.

Tiêu Trần thật sự suýt chút nữa ói ra máu.

Hắn trợn mắt khinh thường đi tới tắt tivi, khiến Vương Đa Đa tỏ vẻ không vui.

Cô bé vừa từ trên mặt đất bò dậy, vừa bĩu môi nói: “Anh Tiêu Trần xấu xa, hoàng thượng lập tức sẽ thả Tiểu Yến Tử rồi.”

Tiêu Trần nhéo gò má mũm mĩm của Vương Đa Đa rồi nói: “Anh không biết liệu hoàng thượng sẽ thả Tiểu Yến Tử hay không, nhưng em mà còn tiếp tục dập đầu lạy như vậy, đập hư sàn nhà của anh thì bán nhóc ngốc như em đi cũng không đền nổi đâu.”

“Hừ!” Vương Đa Đa không vui bế con chó Sharpei chạy mất.

Tiêu Trần đưa chú mèo nhỏ cho Tiêu Mạn Ngữ, khiến hai mắt con bé tràn đầy ánh sao.

Tiêu Trần dặn dò xong mấy câu, để Lãnh Tiểu Lộ ở nhà sau đó tự mình xách hộp ra khỏi cửa.

“Anh, có một ông cụ tìm anh.” Tiêu Mạn Ngữ thấy Tiêu Trần lại phải đi, có chút không vui.

Hắn bận đi bày trận, chuyện này liên quan tới việc khôi phục thực lực, đâu còn tâm trạng để ý tới ông cụ gì đó nữa.

Tiêu Trần đi rồi, Vương Đa Đa lấm la lấm lét chạy trở lại, nhìn Lãnh Tiểu Lộ nói: “Chị Tiểu Lộ, chúng ta cùng đi chơi đi!”

Tính cách Lãnh Tiểu Lộ mềm mại dịu dàng, cũng chiều theo Đa Đa.

Tuy nhiên, điều khiến cậu ta không hề nghĩ tới là Vương Đa Đa lại lấy hai quả trứng gà từ trong túi nhỏ đeo bên người ra.

Cô bé nói với vẻ thần bí: “Chị Tiểu Lộ, chúng ta chơi ấp gà con đi.”

Đầu óc Lãnh Tiểu Lộ lập tức ngưng hoạt động, nhóc con này đang làm cái quái gì thế? Trước đó lạy hoàng thượng giờ lại ấp gà con, lát nữa còn khi còn đòi lên lên trời nhỉ.

Tiêu Trần nắm chặt tử ngọc chạy nhanh như bay ra khỏi cửa, lần này có nhiều tử ngọc như vậy, ít nhất có thể bày thêm bảy tám trận đồ.

Như vậy tính ra, trận chính cộng trận con đã có đủ mười hai mười ba cái, vì thế hoàn toàn có thể bắt đầu khởi động rồi.

Lần này bày trận không hề xảy ra vấn đề gì, Tiêu Trần thực hiện vô cùng suôn sẻ, hắn chọn trường cấp ba mình đang theo học làm nơi bày trận cuối cùng.

Điều này cũng không có gì kỳ lạ, hầu hết trường học được xây dựng ở những nơi nồng đậm âm khí, trường học nào mà chẳng có mấy câu chuyện ma học đường đáng sợ chứ.

Lúc này vừa khéo là thời gian lên lớp buổi chiều, học sinh túm năm tụm ba cầm dù đang bước vào trường học dưới ánh nắng chói chang.

Cổng trường có mấy quầy hàng rong bán đồ uống lạnh, đều là mấy thứ giải khát ướp lạnh do chính người dân lân cận tự tay làm ra.

Một cô gái có dáng người cao gầy, buộc tóc đuôi ngựa đang tung tăng đi tới trước quầy hàng rong nhỏ mua ly nước uống.

Chủ hàng rong là một bà cụ năm sáu mươi tuổi có dáng vẻ hiền từ.

Cô gái tên là Triệu Vô Hoan, là hoa khôi kiêm học sinh giỏi rất nổi tiếng của trường cấp ba Tường Vi.

Mỗi ngày Triệu Vô Hoan đều sẽ mua một ly nước ở quầy hàng này, thật ra cô ấy cũng không thích uống mấy thứ này.

Hầu như mua đồ uống xong đều mang về trường cho bạn thân uống.

Sở dĩ mỗi ngày cô ấy sẽ đến đây mua một ly nước, hoàn toàn là vì thấy bà cụ bán hàng rong đã lớn tuổi, ngày nào cũng dãi nắng dầm mưa thật sự không dễ dàng, cứ coi như đang làm chút việc tốt.

Triệu Vô Hoan trả tiền xong, chuẩn bị xách đồ uống rời khỏi thì đột nhiên có một cơn gió thổi tới, tấm bảng quảng cáo bên cạnh bị thổi nghiêng ngả, cuối cùng lắc lư đập trúng quầy hàng của bà cụ.

Ngay lập tức, chai lọ đồ uống với đủ loại màu sắc trên quầy bắn văng tung tóe, trở thành một bãi lộn xộn.

Triệu Vô Hoan giật mình, sau khi phản ứng lại thì hốt hoảng thu dọn quầy giúp bà cụ.

 

0.13625 sec| 2416.016 kb