Nhưng điều khiến cô ấy không tài nào tưởng tượng nổi, đó là bà cụ kia đột nhiên thay đổi dáng vẻ hiền từ thường ngày, đưa tay túm lấy cổ tay của Triệu Vô Hoan với biểu cảm dữ tợn.

Bà cụ lớn tiếng la lên: “Con bé này, bà cụ tôi làm buôn bán nhỏ dễ dàng sao? Cô đập nát quầy của tôi rồi, đền tiền đi.”

Tiếng kêu thảm thiết của bà cụ thu hút không ít người vây xem, đám đông hóng hớt chỉ trỏ hai người đang lôi kéo.

Triệu Vô Hoan gấp gáp đến độ nước mắt lưng tròng, không hiểu sao đột nhiên bà cụ ngày thường vẫn luôn tỏ ra hiền từ lại trở nên như vậy.

Hơn nữa mình đã mua đồ ở quầy bán rong này cả một năm trời.

Triệu Vô Hoan vừa đau vừa tức khi bị bà cụ túm lấy tay một cách thô bạo, nhưng cũng chỉ có vậy thôi, nhưng nhiều hơn vẫn là không biết phải làm sao.

Có người chứng kiến toàn bộ sự việc, lên tiếng bênh vực lẽ phải: “Bà ơi, bà đừng nói bậy, quầy của bà là bị bảng quảng cáo rơi xuống đập trúng, liên quan gì tới cô bé nhà người ta chứ?”

“Đúng đấy, đúng đấy...” Có rất nhiều người bắt đầu phụ họa theo.

Bà cụ nghe xong, nhướng mày mày lên, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, bắt đầu kêu la: “Ý mấy người là tôi cố tình gài bẫy con bé này hả? Bà già như tôi có hai căn hộ ở trung tâm thành phố đấy, đến đây bày hàng quán chẳng qua để giúp đỡ mấy đứa trẻ này thôi, lẽ nào tôi vì một chút tiền cỏn con này là đánh mất lương tâm hay sao?”

Nhưng mà đám đông xung xung quanh cũng không mắc mưu, có người giở giọng chế giễu: “Bà Lưu, nhà bà còn có hai căn hộ ư? Con trai bà cũng sắp bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn nhỉ, có hai căn hộ còn rầu không kiếm được vợ sao?”

Bà cụ nghe thấy vậy, tức đến nỗi cả người run rẩy, cánh môi tái mép, đứa con trai không có chí tiến thủ đó là nỗi đau trong lòng bà ta, bây giờ lại bị người khác giễu cợt, bà ta thật sự chỉ ước gì bước tới cắn chết người nọ.

Triệu Vô Hoan ra sức muốn rút bàn tay đang bị túm lấy của mình lại, nhưng bà cụ ngày thường thoạt nhìn gần đất xa trời, bây giờ bàn tay lại giống như kìm cắt thép vậy, hoàn toàn không thể tránh thoát.

Lúc này ngày càng có nhiều người xung quanh chỉ trỏ bà cụ, thấy sắp có mấy người muốn bước tới làm cho ra nhẽ, anh hùng cứu mỹ nhân.

Đôi mắt đục ngầu của bà cụ xoay chuyển một vòng, đã làm thì phải làm đến cùng, dứt khoát buông tay Triệu Vô Hoan ra, sau đó ngã lăn xuống đất.

Triệu Vô Hoan cảm thấy cổ tay được buông lỏng, nhấc chân định chạy, kết quả chân lại bị bà cụ ngã trên đất ôm chặt lấy không thể động đậy.

Tiếng la của bà cụ càng thê lương hơn: “Con bé khốn nạn này, đập quầy của bà còn đánh người, có còn pháp luật nữa hay không, còn pháp luật nữa hay không?”

Mọi người vừa thấy điệu bộ của bà ta, bỗng chốc tản ra.

Đây rõ ràng là ăn vạ, thời buổi này trong nhà không có tiền của, ai dám giao thiệp với mấy người già này.

Mọi người đều nhìn Triệu Vô Hoan với vẻ mặt đầy thương hại, nói không chừng chỉ vì chuyện này mà cô bé bị lừa mất kha khá tiền đây.

“Cô gái, báo công an đi.” Có người tốt bụng nhắc nhở Triệu Vô Hoan.

Lúc này Triệu Vô Hoan luống cuống mới phản ứng lại, lấy điện thoại ra vừa muốn bấm số gọi thì một cái tát vỗ lên tay cô ấy, đánh bay điện thoại của cô ấy ra ngoài.

Một người trung niên mặc bộ quần áo hoa, dáng người gầy nhom khác thường đột ngột xuất hiện.

Làn da người trung niên đen nhánh, gầy tới mức da bọc xương, thoạt nhìn như kẻ nghiện ma tuý.

Cố tình trên người lại mặc một bộ quần áo hoa hòe lòe loẹt, trên cổ đeo một dây chuyền vàng to khiến ông ta trông như thằng hề.

Người trung niên nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng đen xì, âm thầm nhìn thoáng qua bà cụ đang nằm dưới đất.

Bà cụ thản nhiên gật đầu, trong lòng người trung niên mừng rỡ, chợt cất cao giọng nói: “Sao hả, đụng hư quầy của nhà tôi còn đánh mẹ tôi nữa, bây giờ cô không đền tiền còn muốn báo công an ư?”

Nói xong, người trung niên bước tới giật lấy túi nhỏ mang bên người của Triệu Vô Hoan.

“Xoạt!”

Đồ đạc trong túi nhỏ đều bị đổ ra hết, phần lớn là một vài đồ vật nhỏ mà mấy cô gái yêu thích, cũng không có thứ gì đáng tiền.

Ánh mắt người trung niên u ám, thời buổi này đều dùng ví điện tử, cũng không có ai ngốc nghếch mang tiền trên người.

Người trung niên quan sát Triệu Vô Hoan từ trên xuống dưới, trong ánh mắt ngập tràn dục vọng không hề che giấu.

Gã ta liếm môi, cười chế giễu nói: “Vậy đi, cô đánh mẹ tôi, còn đập quầy nhà tôi, không cần nhiều, đền năm trăm nghìn là được.”

Triệu Vô Hoan nghe thấy con số này, sắc mặt trở nên trắng bệch, từ nhỏ ba mẹ cô ấy đã qua đời, chỉ sống nương tựa lẫn nhau với anh trai. Tuy trước giờ anh trai chưa từng để cô ấy thiếu thốn tiền bạc, nhưng đối với một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi như anh trai, năm trăm nghìn không khác gì con số thiên văn.

 

0.14693 sec| 2454.844 kb