“Lấy máu phải có thứ tự như vậy.” Tiêu Trần nhạo báng, đi đến chỗ con mèo màu trắng tên là Hồ Điệp.
“Tiểu Lộ, để tôi đi.” Một người trẻ tuổi đi đến bên cạnh Lãnh Tiểu Lộ.
Lãnh Tiểu Lộ quật cường lắc đầu. Lúc này, người trẻ tuổi đã phát hiện trên mặt Lãnh Tiểu Lộ giàn giụa nước mắt.
...
Tiêu Trần nhìn thấy vết thương kinh khủng trên cổ con mèo trắng, nhẹ nhàng thở dài, không có gì bất ngờ xảy ra thì nó đã chết chắc.
Tiêu Trần ngồi xổm xuống, sờ đầu con mèo trắng.
Mèo trắng đã không còn sức lực, ánh mắt cũng mất đi vẻ sáng rực như trước. Nó rất muốn dùng đầu để chạm vào tay Tiêu Trần, nhưng mà dùng hết sức lực thì thân thể cũng chỉ run nhè nhẹ mấy lần.
Tiêu Trần ngoắc ngoắc ngón tay vào đầu mèo trắng, cười nói: “Tiểu gia hỏa, thật sự là phúc duyên thâm hậu đấy.”
Tiêu Trần nói xong rồi dùng một tay thò vào trong miệng, hành động này làm cho đám người nhà họ Lãnh ở xung quanh bị dọa sợ.
“Chuyện này, con mẹ nó làm ảo thuật sao?”
Trên tay Tiêu Trần lại xuất hiện một cánh hoa màu lam.
Đây chính là thứ mà Tiêu Trần đã đạt được ở sông Tịch Tịnh, cánh hoa của ‘Thanh Minh Huyết Liên’. Một đóa hoa có rất nhiều cánh nên dù có dùng mấy cánh Tiêu Trần cũng không đau lòng.
Hơn nữa, Tiêu Trần chỉ có thể dùng được chín cánh hoa ở giữa ‘Thanh Minh Huyết Liên’, còn lại chỉ có thể dùng để luyện đan.
Tiêu Trần ôm lấy mèo trắng, để cánh hoa trong tay vào miệng của nó.
Một chuyện xảy ra làm cho tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi, mèo trắng vốn đang bị trọng thương sắp tử vong, cứ như vậy không hiểu gì mà sống lại, hơn nữa vết thương trên cổ cũng biến mất.
Mặc dù mèo trắng sống lại, nhưng thân thể vẫn vô cùng suy yếu.
Mèo trắng híp mắt dụi dụi vào trong ngực Tiêu Trần, nặng nề thiếp đi.
Con mèo nhỏ trong cổ áo Tiêu Trần trông thấy Tiêu Trần ôm lấy mèo trắng thì vô cùng khó chịu dùng móng vuốt cào cào về phía đầu mèo trắng.
Nhưng bởi vì chân quá ngắn nên từ đầu đến cuối con mèo nhỏ vẫn không thể chạm vào đầu mèo trắng, vội vàng kêu meo meo.
Tiêu Trần vỗ vỗ con mèo nhỏ đang ăn giấm, ra hiệu cho nó đừng lộn xộn.
Lúc này, mấy người trẻ tuổi nhà họ Lãnh mang Lãnh Duy Nhã đang trúng độc đi tới trước mặt Tiêu Trần.
Nhìn thấy mặt mũi Lãnh Duy Nhã đen kịt, Tiêu Trần giật nảy mình, không chắc chắn hỏi: “Đây là bạn bè đến từ Châu Phi sao?”
Nghe thấy những lời của Tiêu Trần, người nhà họ Lãnh như sắp khóc đến nơi, mọi người đã ra nông nỗi này rồi mà hắn còn có tâm tư đi trêu chọc.
“Đây là gia chủ của chúng tôi!” Một người trẻ tuổi phàn nàn.
Tiêu Trần trợn trắng mắt: “Cậu tưởng tôi bị mù, không nhìn ra đây là gia chủ của các cậu sao?”
“Phụt!” Có người không nhịn được mà phun ra một ngụm máu, không biết là do vừa rồi bị thương hay bị tên Tiêu Trần bệnh thần kinh này chọc tức.
“Em rể, mau cứu mẹ vợ!”
Tiêu Trần ngơ ngác: “Đồ tào lao, em rể với mẹ vợ gì ở đây?”
“Không phải em là bạn trai của Tiểu Lộ sao? Gia chủ là mẹ của Tiểu Lộ thì không phải là mẹ vợ của em sao?
Mặt Tiêu Trần đen lại, đang định đi lên đấm thằng cha không biết giữ mồm giữ miệng này một cái thì Lãnh Tiểu Lộ đã đi tới.
Máu và nước mắt trên khuôn mặt Lãnh Tiểu Lộ trộn lẫn vào nhau làm cậu ta trông rất thê thảm.
Tiêu Trần quay đầu lại nhìn, ông lão bị hắn treo ngược đầu lên đã không còn thở, trên ngực cắm một con dao găm màu đen.
Tiêu Trần lắc đầu, bỗng nhiên gặp phải biến cố như vậy, cũng may cỏ nhỏ Lãnh Tiểu Lộ không bị bẻ gãy.
Lãnh Tiểu Lộ ôm chặt Lãnh Duy Nhã, đứng im lặng.
Đám người nhìn Tiêu Trần bằng ánh mắt khẩn cầu, Tiêu Trần nhíu mày hỏi: “Cứu người cũng được, nhưng không thể cứu không công, nhà các người còn có tử ngọc nào không? Nể mặt Tiểu Lộ, tôi sẽ cứu Lãnh Duy Nhã một mạng.”
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu, vừa rồi hắn cứu con mèo trắng thì vô cùng nhanh nhẹn, tại sao đến lúc cứu người lại nói đến điều kiện?
Đương nhiên, Tiêu Trần biết những người này đang suy nghĩ cái gì.
Tiêu Trần nhéo nhéo con mèo trắng mập ú trong ngực, cười nói: “Tôi thích mấy nhóc lông xù, gia chủ nhà các người không moe, dựa vào cái gì tôi phải cứu không công?”
Mặt mũi ai nấy đều đen lại, trong lòng hắn một mạng người không đáng tiền như vậy sao? Hơn nữa đây còn là gia chủ nhà họ Lãnh, cứu được người là một việc tốt.
Nhưng khi tất cả mọi người nhìn đống xác chết cách đó không xa, đều cảm giác cái tên này thật sự không coi mạng người ra gì.
“Lãnh Minh, mang tất cả tử ngọc trong nhà ra.” Ông lão ra lệnh.
Đợi đến khi người trẻ tuổi tên Lãnh Minh mang một cái rương đi tới, Tiêu Trần cũng ngẩn người, hắn chỉ tùy tiện nói một chút, không ngờ nhà họ Lãnh lại có nhiều tử ngọc như vậy.
Thật ra đây đều là do Tiêu Trần không hiểu rõ, nguyên liệu để nhà họ Lãnh chế tác linh miêu châu chính là tử ngọc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo