Trong số rất nhiều gia tộc lớn, nhu cầu về lượng tử ngọc của nhà họ Lãnh chắc chắn là nhiều nhất, vậy nên trong nhà có nhiều hàng tồn như vậy cũng không phải chuyện ghê gớm gì.
Tiêu Trần vui vẻ nhìn chiếc rương chứa đầy tử ngọc, chắc cũng phải tới mười cân đấy chứ.
Thấy có thu hoạch lớn, Tiêu Trần không nói hai lời mà đưa tay cho thẳng vào miệng.
Nhìn hành động của Tiêu Trần, nhà họ Lãnh lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Tiêu Trần đưa một cánh hoa màu lam cho Lãnh Tiểu Lộ.
Nhận được cánh hoa, cậu ta không ngừng lau nước mắt nói cảm ơn.
Không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, khí đen trên mặt Lãnh Duy Nhã nhanh chóng tản đi, cả người cũng thanh tỉnh lại.
Tiêu Trần hài lòng gật đầu, kéo cổ áo của Lãnh Tiểu Lộ, chuẩn bị dẫn cậu ta đi.
Lãnh Tiểu Lộ vẫn đang đắm chìm trong sự vui sướng vì mẹ đã hồi phục thì lại bị Tiêu Trần kéo áo, gương mặt trở nên mờ mịt.
Đi ra ngoài được mấy bước, cậu ta mới nhận ra.
Trên mặt Lãnh Tiểu Lộ rơi nước mắt lã chã: “Anh Tiêu Trần, mọi người trong nhà đều trở thành như vậy, em không thể đi được.”
Tiêu Trần đảo mắt nhìn nhà họ Lãnh ‘binh tàn tướng bại’.
Nhà họ Lãnh bỗng nhiên bị tập kích dẫn đến tổn thất nặng nề, lúc này Lãnh Tiểu Lộ không muốn rời đi cũng là chuyện thường tình.
Nhưng trong cái rủi có cái may, thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Lãnh vẫn còn sống, bọn họ sẽ không xuất hiện tình huống đứt mạch.
Tiêu Trần cũng hiểu rõ Lãnh Tiểu Lộ đang lo lắng tới những chuyện mà dòng họ của cậu ta sẽ gặp phải về sau. Lần này kế hoạch tiêu diệt nhà họ Lãnh của nhà họ Lữ không thành công, nhưng không đảm bảo sẽ không có lần tiếp theo.
Tiêu Trần cũng lười nói nhảm, trực tiếp lấy ra mấy khối tử ngọc trong chiếc rương.
Hắn biến tử ngọc trong tay thành bột mịn, sau đó dùng chỗ bột ấy vẽ một trận đồ.
Trước đây, khi triệu hoán các sinh vật từ Minh phủ, nhiều nhất Tiêu Trần cũng chỉ sử dụng một khối tử ngọc. Nhưng lần này vì để loại bỏ lo lắng của Lãnh Tiểu Lộ mà hắn trực tiếp tiêu hao hết sáu khối tử ngọc.
Hai tay Tiêu Trần bắt đầu kết ấn, trong miệng lẩm bẩm câu thần chú triệu hoán thần kỳ.
“Bươm sắc bướm, quân huyền quần, ga huyền gà. Come on baby nói nham nói nhảm không cần để ý…”
Cùng với vẻ mặt tràn đầy vạch đen của mọi người, trận đồ phát ra ánh sáng đen chói mắt.
Sau khi ánh sáng đen dần tiêu tán, trước mắt mọi người xuất hiện một con quái vật khổng lồ.
Đó là một con hổ màu đen cao chừng mười thước, toàn thân tràn ngập sát khí, thân hình to lớn của nó làm mọi người có cảm giác áp bách như núi.
Mọi người trong nhà họ Lãnh nhìn con hổ đen này như thể đang đối mặt với một kẻ thù lớn, bởi vì hơi thở trên thân nó không rõ ràng.
Tiêu Trần ngạc nhiên nhìn con hổ đen trước mặt, loại sinh vật này không thấy nhiều trong Minh phủ.
Mặc dù có chênh lệch rất lớn so với sinh vật đứng đầu của Minh phủ, nhưng có thể làm Sơn đại vương ở bất cứ đâu trên Địa Cầu.
Tiêu Trần xoa xoa đầu hổ đen, dặn dò: “Mi cứ ở lại đây, bảo vệ nhà này cho tốt là được.”
Hổ đen nằm sấp xuống, ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ, tuy có chút bất mãn với lời của Tiêu Trần nhưng nó vẫn gật đầu.
Tiêu Trần kéo áo Lãnh Tiểu Lộ tiếp tục đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Được rồi, tôi đã giúp cậu giải quyết nỗi lo ở nhà rồi, trở về với tôi đi, trước khi tướng quân tới đón thì không được rời khỏi tôi.”
Có người muốn tiến lên ngăn cản hành động của Tiêu Trần, nhưng lại bị cái đuôi cứng như thép của hổ đen đập xuống trước mặt, cát đá lập tức bay tán loạn.
Đến nước này thì không ai còn dám hé răng nửa lời.
Khi Tiêu Trần đi đến gần trấn nhỏ, hắn buông nới lỏng cổ áo của Lãnh Tiểu Lộ, thuận tiện đặt con mèo trắng trong ngực vào bụi cỏ bên cạnh.
Tiêu Trần vốn định đặt cả con mèo nhỏ xuống, nhưng nhóc con này dùng móng vuốt giữ chặt cổ áo Tiêu Trần, sống chết không chịu buông ra.
Nhìn thấy dáng vẻ này con mèo nhỏ thì Tiêu Trần cũng đành từ bỏ, dù sao em gái cũng muốn nuôi một con mèo, mang về cũng được.
Lãnh Tiểu Lộ biết, chỉ dựa vào một mình cậu ta cũng không có cách nào chống lại Tiêu Trần, vậy nên cậu ta không ầm ĩ cũng không nháo, chỉ ủ rũ đi theo sau Tiêu Trần.
Tiêu Trần cười nói: “Yên tâm, có Minh hổ ở đấy, sẽ không xảy ra chuyện gì với nhà họ Lãnh của cậu đâu.”
Lúc này, một người trẻ tuổi vội vàng chạy tới, chính là tên nhóc Lãnh Minh kia.
Cậu ta muốn nói với Lãnh Tiểu Lộ một vài câu, đơn giản chỉ là mấy câu nói nhảm như không cần lo lắng.
Cuối cùng, Lãnh Minh hỏi: “Em rể, con hổ đen kia ăn cái gì?”
Tiêu Trần đá thẳng một cước vào mặt Lãnh Minh, mắng: “Mẹ nó, ai là em rể của cậu?”
Lãnh Minh bay vèo ra ngoài, giọng nói của Tiêu Trần từ xa xa truyền vào lỗ tai của Lãnh Minh: “Có gì ăn đó, tốt nhất là nên cho nó ăn một cái nơi có tụ âm.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo