Một số người xung quanh nghe thấy người trung niên nói thế cũng đồng loạt xuýt xoa, đây là đang lừa đảo trắng trợn mà!
Triệu Vô Hoan ra sức nhấc chân, nhưng bà cụ như đang ôm chặt một cây rụng tiền, dù thế nào cũng không buông tay.
“Tôi không có đập quầy của họ, càng không có đánh người, các bạn học cô chú, mọi người phải làm chứng cho tôi!” Triệu Vô Hoan nói xong lập tức bật khóc.
Xung quanh có người thật sự không thể nhìn nổi nữa, lấy điện thoại ra chuẩn bị báo công an.
Không biết người đàn ông trung niên lấy một con dao nhỏ từ đâu ra, hung ác nhìn người cầm điện thoại chuẩn bị báo công an kia.
Người trung niên này là con trai của bà cụ, một tên du côn nổi tiếng của vùng này, toàn làm mấy trò khốn nạn.
Có câu nói thà đắc tội quân tử, cũng đừng chọc tiểu nhân, một khi chọc phải loại người này, chắc chắn giống như cao bôi da chó, phiền đến nỗi cả nhà không được yên ổn.
“Ít lo chuyện bao đồng đi, nếu không hôm nay ông đây sẽ cho các người mở mang tầm mắt.” Gã ta nói với giọng quái gở.
Cuối cùng người lấy điện thoại ra vẫn tức nghiến răng nghiến lợi cất điện thoại vào trong túi.
Người trung niên đắc ý nhìn mọi người một lượt, như con gà trống đánh thắng trận.
Triệu Vô Hoan nhìn phản ứng của đám đông xung quanh, bất lực nghẹn ngào, điện thoại cũng đã bị đánh rơi, không thể gọi cho anh trai được.
Người trung niên bước lên phía trước, kéo tay Triệu Vô Hoan, cười tít mắt nói: “Chúng ta tìm một chỗ từ từ bàn bạc thế nào, nói không chừng tâm trạng tôi tốt sẽ bỏ qua chuyện ngày hôm nay!”
Triệu Vô Hoan không phải kẻ ngốc, nhìn tia sáng toát ra từ trong mắt gã ta thì đã biết tên này đang tính toán điều gì.
Triệu Vô Hoan lắc đầu nguầy nguậy, nhấc mạnh chân mình lên.
Người trung niên huýt sáo một tiếng, mấy thằng du côn cùng nhau xông lên.
Thật ra bọn chúng rình coi con bé này lâu lắm rồi, sau khi tìm hiểu rõ ràng trong nhà cô ấy không quyền không thế, chỉ có một người anh trai thì những kẻ này đã nảy sinh ý đồ xấu xa.
Mặt hàng cực phẩm này, mình chơi đủ rồi lại vứt vào nhà chứa tiếp khách, đó thật sự là một cây rụng tiền đấy!
“Mấy người làm gì vậy, thả người ra.” Cuối cùng bảo vệ trường học cũng phát hiện ra tình huống bên đây, đang xông về phía này.
Kết quả bảo vệ bị mấy tên tóc vàng ngăn lại, cưỡng ép kéo sang một bên.
Người trung niên bước tới tóm lấy Triệu Vô Hoan.
Sau đó gã ta đưa mắt ra hiệu kêu bà cụ buông ra, lập tức ép buộc Triệu Vô Hoan đi tới chiếc xe mười sáu chỗ cách đó không xa.
“Buông tôi ra, buông tôi ra.” Triệu Vô Hoan liều mạng vùng vẫy muốn tránh thoát gã ta, nhưng rõ ràng lúc này sức lực của một người phụ nữ thật sự quá yếu ớt.
Đúng lúc này, một bóng dáng cà lơ phất phơ đang xách một chiếc hộp nhỏ đi ngang qua bên cạnh họ.
Người này chính là Tiêu Trần đang trên đường đến trường học bày trận.
Khi Tiêu Trần lướt qua hai người, chỉ thờ ơ liếc nhìn, sau đó hơi tò mò ‘ủa’ một tiếng.
Đột nhiên hắn đi tới bên cạnh Triệu Vô Hoan, quan sát cô ấy từ trên xuống dưới một lượt với vẻ thích thú.
“Cửu m Phong Mạch?”
Triệu Vô Hoan nhìn Tiêu Trần, nước mắt rưng rưng nói: “Cứu tôi với, cứu tôi với.”
“Thằng nhóc mày ở bang nào, đừng lo chuyện bao đồng.” Người trung niên lấy con dao nhỏ ra, hung ác mua may một chút.
Tiêu Trần mất kiên nhẫn trở tay tặng một bạt tay, kết quả có lẽ là do không kiểm soát được sức mạnh, cổ của gã ta xoay mất mấy vòng mới dừng lại.
Cuối cùng khi cổ của gã ta dừng lại, đã hoàn toàn trở thành một chiếc bánh quẩy, hơn nữa mặt hướng ra sau chết thẳng cẳng.
“Bịch!”
Triệu Vô Hoan sợ đến nỗi ngồi bệt xuống đất, dù có suy nghĩ chuyện này theo chiều hướng xấu đến mức nào đi nữa, nhưng cũng không ngờ sẽ xảy ra án mạng.
Tiêu Trần bước tới gần trước mặt Triệu Vô Hoan, điểm vài chỗ trên người cô ấy.
Hắn tò mò hỏi: “Làm thế nào mà cô có thể sống tới giờ vậy?”
Tiêu Trần hỏi thế chắc chắn là có nguyên do, đó chính là vì cô gái trước mắt này là ‘Cửu m Phong Mạch’.
‘Cửu m Phong Mạch’ là thể chất còn hiếm thấy hơn cả Đạo Thể Tiên Thiên và Kiếm Thể Tiên Thiên.
Cơ thể của người có thể chất này bản thân chính là một trận pháp phong ấn vô cùng mạnh, thậm chí còn được mệnh danh ‘Phong ấn vạn vật’.
Hơn nữa tu vi của người có thể chất này cũng sẽ không chậm hơn những thể chất đặc biệt kia.
Nhất là thể chất này quá mức nghịch thiên rất dễ dàng khiến ông trời ganh ghét, nói không chừng ngày nào đó bị giết chết một cách khó hiểu.
Tuy ‘Cửu m Phong Mạch’ này tự mang theo số kiếp, ở gần người có thể chất này có thể sẽ bị liên lụy.
Nhưng mấy tông môn đứng đầu Hạo Nhiên đại thế giới vẫn sẽ thờ phụng nó như báu vật, lấy khí vận của tông môn để chống đối số kiếp.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo