Nhưng âm thanh càng ngày càng gần hơn, đáy lòng đoàn người như bị đè ép một tảng đá thật lớn, không thể hít thở.

"Chạy!"

Ông lão chèo thuyền hét lớn, kéo người đàn ông trung niên bên cạnh ném thẳng về phía nhà ngói.

‘Xoạt xoạt! ’

m thanh ngay sau đó đã xuất hiện dưới chân đoàn người.

"Cương Trùng!"

Công Du Mộng hoảng sợ hét lên, sải chân chạy về phía nhà ngói, vừa đi được vài bước đã cảm thấy người chợt nhẹ, bay nhanh về phía nhà ngói.

Tiếng nhắc nhở ‘Cương Trùng’ của Công Du Mộng kích thích mạnh vào thần kinh mọi người, thần kinh bọn họ banh chặt tới cực hạn.

Nhưng âm thanh tới quá nhanh, Lãnh Tiểu Lộ và Úy Trì Bá tại chỗ hoàn toàn không kip chạy tới chỗ nhà ngói.

‘Rầm! Rầm! ’

Hai tiếng va đập vang lên, Úy Trì Bá và Lãnh Tiểu Lộ trực tiếp bay lên, va nát nhà ngói, ngã thẳng vào trong.

Lãnh Tiểu Lộ cuộn người lăn một vòng đứng lên, bất chấp đau đớn trên vai, chạy đến trước cửa nhìn về phía bóng đêm hét lớn: "Bác Ngô, bác Ngô."

Một bóng người nhanh chóng xuyên qua bóng đêm nhằm về phía nhà ngói, chính là ông cụ vừa ném đám người về phía bên này.

Bốn người đứng trước nhà ngói, lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi, đáy lòng càng không ngừng nhủ: ‘Nhanh lên, nhanh lên! ’

Ông cụ chạy đến cách nhà ngói không xa thì bất chợt đứng yên.

Ông cụ cứ như vậy ngơ ngác đứng thẳng ở nơi đó, gương mặt già nua lan tràn màu xám chết chóc.

"Chạy!"

Đây là từ cuối cùng ông cụ thốt ra được, sau đó, ông cụ xảy ra biến hóa kinh người.

Hai mắt ông cụ bất chợt biến thành màu xanh biếc quỷ dị.

"Gào!"

Một tiếng gầm gừ trầm thấp thoát ra khỏi miệng ông lão, hai chiếc răng nanh khủng bố dài ra trong miệng.

Ngay sau đó, ông cụ như người điên lao thẳng về phía đoàn người, tốc độ nhanh đến làm người ta da đầu tê dại.

"Cương thi."

"Mau, mau!" Người đàn ông trung niên quan sát bốn phía thật nhanh, chữ ‘chạy’ kia lại thế nào cũng không thốt ra được. Đây là đỉnh núi, có thể chạy đi đâu?

Sau lưng ánh lên một trận ánh sáng vàng, quanh thân Úy Trì Bá bao trùm một tầng thật kim quang thật dày, cơ thể căng phồng lên, thậm chí vươn cao lên tới hai mét.

"Ngây ra làm gì? Chờ chết à!"

Dứt lời, Úy Trì Bá che trước mặt đoàn người, khí thế điên cuồng tăng trưởng, ánh vàng bọc quanh người sáng rọi như ban ngày.

Lãnh Tiểu Lộ bóp nát một viên Linh Miêu Châu màu lam, một con mèo lớn màu trắng trống rỗng xuất hiện, cơ thể không ngừng bành trướng, mãi đến khi to bằng một con hổ mới dừng lại.

Trong tay Công Du Mộng xuất hiện mấy khúc gỗ màu đen, cô ta cắm gỗ xuống đất, chỉ nhoáng cái, không gian quanh gậy gỗ đã bị từng đạo sấm điện màu lam bao trùm.

Người đàn ông trung niên đứng sau lưng mọi người, mặt âm trầm gắt gao nhìn chằm chằm ông cụ đã biến thành cương thi, không biết đang nghĩ cái gì.

Người tiếp xúc với ông cụ đầu tiên là Úy Trì Bá che chở đằng trước, mọi người cho rằng Úy Trì Bá ít nhất có thể kéo dài một chút thời gian, nhưng tưởng tượng rất đẹp, sự thật thì tàn nhẫn.

Vừa đối mặt, Úy Trì Bá đã bị ông cụ đâm bay ra ngoài, kim quang trên người vỡ vụn từng mảnh, cuồng phun máu tươi ngã vào nhà ngói sau lưng.

Đáy lòng mọi người chợt lạnh, Úy Trì Bá da dày thịt béo có tiếng, vậy mà không ngăn được ông cụ đâm một chút.

Đúng lúc này, ông cụ điên cuồng nhằm về phía người đàn ông trung niên, ông ta biến sắc mặt liên tục, trong tay xuất hiện một thanh dao găm.

Nhưng thanh dao này của ông ta lại đâm vào hông Công Du Mộng bên cạnh, máu tươi nháy mắt phun trào.

Có lẽ là bị máu tươi đích kích thích, ông cụ chợt thay đổi đối tượng công kích, nhằm thẳng về phía Công Du Mộng.

Công Du Mộng bất ngờ bị thương nặng, vẻ mặt không dám tin nhìn người đàn ông trung niên.

Môi Công Du Mộng mấp máy, không kịp thốt ra một câu đã bị bóng đen phác gục, cái mồm đầy răng nanh khủng bố cắn rách cổ cô ta, máu tươi tuôn trào.

Đôi mắt to của Công Du Mộng dần mất đi thần thái, hai giọt nước mắt lẳng lặng chảy xuôi.

Lãnh Tiểu Lộ ngơ ngác nhìn hết thảy xảy ra, mọi chuyện quá bất ngờ khiến đầu óc cô gái trống rỗng.

"Chú Lữ, tại sao?"

Người đàn ông trung niên nhìn dao găm trong tay cười âm trầm: "Các người chết đỡ hơn tôi chết chứ sao. Vốn còn hi vọng các người kéo dài được chút thời gian, ai biết các người quá vô dụng, còn chẳng chống nổi một hiệp."

Dứt lời, ông ta ném dao găm về phía đầu Lãnh Tiểu Lộ, dao găm phát ra tiếng xé gió bén nhọn.

‘Meo ao! ’

Một tiếng mèo kêu thê lương gọi tỉnh Lãnh Tiểu Lộ đang ngơ ngác, nhưng dao găm mang theo tiếng xé gió đã khiến cô muốn tránh cũng không thể.

Mắt thấy Lãnh Tiểu Lộ sẽ chết, một bàn tay chặn lại dao găm đang rít gào kia, dao găm đâm thủng bàn tay, máu tươi đầm đìa.

"Nhà họ Lữ các người đúng là một đám trứng thối cà chua ôi."

Giọng nói suy yếu của Úy Trì Bá vang lên. Lúc này, trên người Úy Trì Bá tràn đầy vết nứt vỡ, tựa như đồ sứ sắp tan tành, nhẹ nhàng chạm vào sẽ vỡ vụn.

 

0.17148 sec| 2413.445 kb