"Hừ!" Người đàn ông trung niên hừ lạnh, cơ thể lướt về phía chân núi nhanh như quỷ mị.
Uý Trì Bá rút con dao găm cắm trong lòng bàn tay ra, một luồng khí đen từ bàn tay dùng tốc độ cực nhanh lan ra khắp cả người.
"Khụ khụ."
Uý Trì Bá ói ra một mồm to máu đen: "Quả nhiên là một đám cà chua trứng thối mà."
Lãnh Tiểu Lộ đỡ lấy Uý Trì Bá lung lay sắp ngã, nước mắt chảy dài: "Uý Trì Bá, cậu sao rồi?"
Uý Trì Bá đẩy Lãnh Tiểu Lộ ra, cười với cậu ta: "Tiểu Lộ mau chạy đi, có thể sống thêm bao lâu thì sống bấy lâu, tớ trúng độc rùa đã không sống nổi nữa rồi."
Nói xong lấy một khối đá khắc lớn bằng bàn tay trong túi đeo trên người ra ném cho Lãnh Tiểu Lộ.
"Nếu có thể chạy thoát thì đưa đá khắc phong ấn này cho người nhà tớ."
Uý Trì Bá nói xong ánh sáng màu vàng kim khắp người bùng nổ, giống như một mặt trời nhỏ ngoi lên khỏi đỉnh núi, ở dưới dòng sông Tịch Tịnh âm u trở nên vô cùng chói mắt.
Uý Trì Bá hét lên một tiếng thật lớn giống kẻ điên, đánh tới ông già đang hút máu Công Du Mộng.
"Ầm."
Ông già bị Uý Trì Bá đâm bay ngược ra ngoài.
"Gào!"
Tiếng ông già giống như tiếng sói tru từ nơi xa vang lên.
Ánh sáng trên người Uý Trì Bá tan đi, luồng khí đen bắt đầu từ bàn tay đã lan ra tới trên mặt cậu ta, Uý Trì Bá cười sầu thảm.
Lấy một hòn đá khắc giống như đúc từ trên người Công Du Mộng đã chết nằm dưới đất ném cho Lãnh Tiểu Lộ.
Uý Trì Bá giơ ngón tay cái với Lãnh Tiểu Lộ: "Tiểu Lộ."
"Khụ khụ."
Từng ngụm từng ngụm máu đen không ngừng từ trong miệng Uý Trì Bá trào ra.
"Cậu lớn lên khụ khụ thật là xinh, tớ khụ khụ thật sự vừa ý cậu."
"Chạy."
Là chữ cuối cùng Uý Trì Bá nói ra.
Lãnh Tiểu Lộ ôm hai viên đá khắc nước mắt rơi đầy mặt, sau này người con trai luôn thích tốc váy mình thật sự sẽ không bao giờ trở về nữa.
"Meo!"
Con mèo trắng lớn vẫn luôn bảo vệ bên cạnh Lãnh Tiểu Lộ thân mật liếm liếm khuôn mặt cậu ta, sau đó nằm xuống đất, ý bảo Lãnh Tiểu Lộ cưỡi lên lưng nó.
Lãnh Tiểu Lộ xoay người nằm lên lưng con mèo trắng lớn, vùi đầu vào tấm lưng mềm mại của nó, bả vai không ngừng run rẩy.
Lúc mèo trắng lớn chuẩn bị đi thì một bóng người giống như ma quỷ nhằm thẳng về phía Lãnh Tiểu Lộ.
Đúng là ông già mà lúc nãy bị Uý Trì Bá đánh bay.
Mèo trắng lớn thê lương tru lên một tiếng, cõng Lãnh Tiểu Lộ chạy xuống chân núi.
Nhưng tốc độ của ông già thật sự quá nhanh, mèo lớn còn chưa kịp chạy mấy bước đã bị một quyền của ông già vỗ lên đầu, vỡ thành những đốm sáng biến mất trong trời đất.
Lãnh Tiểu Lộ bị văng ra ngoài, chờ đến khi bò dậy thì ông già đã tới trước mặt.
Một nhóc con màu đen che phía trước Lãnh Tiểu Lộ, cong người, lông toàn thân dựng đứng, trong yết hầu phát ra tiếng khè khè cảnh cáo.
"Tiểu Tiểu."
Lãnh Tiểu Lộ bế mèo nhỏ lên đặt nó trên hõm vai.
Lãnh Tiểu Lộ vân vê hai viên linh miêu châu màu lam trong tay, thân thể không ngừng run rẩy.
Cũng không thể trách Lãnh Tiểu Lộ nhát gan, mà là vì ông già đã trở thành cương thi trước mắt vốn chính là cao thủ Du Dã Cảnh, đối với Lãnh Tiểu Lộ chỉ là Tiên Thiên đỉnh phong mà nói thì chính là tên quái vật khổng lồ.
Sau khi biến thành cương thi thì sức mạnh và tốc độ của ông già tăng mạnh, nếu như không phải đã mất đi lý trí thì e là bây giờ ông già đã có năng lực vật tay với ông lớn Phá Thiên Cảnh rồi.
Trong đôi mắt màu xanh biếc của ông già toát ra sự tham lam, máu tươi chảy ra từ vết thương trên người Lãnh Tiểu Lộ làm nước dãi ông ta chảy dài ba thước.
Tuy rằng đã không còn ý thức nhưng trực giác nói cho ông ta biết nếu hút máu người này sức mạnh của ông ta sẽ tăng lên rất nhiều, thậm chí có khả năng trực tiếp thăng cấp.
Ông già há to miệng táp tới cổ Lãnh Tiểu Lộ, trên người ông ta tỏa ra áp lực thật lớn làm cho Lãnh Tiểu Lộ không thể động đậy, khiến cậu ta chỉ có thể ngây ra ở đó giống như con sơn dương đang đợi bị làm thịt.
"Long Hành Thiên Hạ." Một giọng nói lạnh băng vang lên.
Lúc Lãnh Tiểu Lộ sắp bỏ mạng, một bóng người màu trắng mang theo ánh sáng lấp lánh, đánh thẳng lên người ông già khiến ông ta lại văng ra xa.
Một vị tướng quân mặc áo giáp trắng tay cầm ngân thương, cưỡi trên lưng chiến mã màu trắng xuất hiện trước mặt Lãnh Tiểu Lộ, đúng là người lúc trước đi ra từ trong sương đen kia.
Mặt tướng quân bị mũ giáp che khuất không nhìn thấy rõ, nhưng đôi mắt lại không lạnh băng giống như lúc trước.
Tướng quân kéo Lãnh Tiểu Lộ còn đang ngẩn người lên ôm cậu ta vào trong lòng ngực rộng lớn của mình.
Tướng quân kéo dây cương, con ngựa trắng hí vang một tiếng trong mắt bay ra một đám sương mù màu đen, con ngựa trắng đạp không khí chạy xuống chân núi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo