Vương Thăng đã từng thí nghiệm “Cường hóa phù”.

 

Với thực lực hiện tại của hắn, nếu dùng mức độ cao nhất có thể cường hóa ra được mấy trăm vị tông sư, số lượng này thật đáng sợ.

 

Nếu là võ giả, hắn có thể cường hóa ra đội quân mấy chục nghìn người, hơn nữa còn bảo đảm hơn 10% võ giả đạt cấp bảy đến cấp chín.

 

Điều này chứng tỏ “Cường hóa phù” rất mạnh.

 

Ngay cả Vương Thăng cũng bất ngờ khi sở hữu thứ này.

 

Ban đầu hắn chỉ thực hiện các thần thông bên trong “Thiên Niệm Kinh”, không nghĩ nó có thể làm tăng thực lực của người khác, là kết quả từ ý tưởng kỳ lạ của Kiều Niệm. Trên thực tế, nó cũng là một trong những thần thông ít sức mạnh nhất trong “Thiên Niệm Kinh”.

 

Vương Thăng lựa chọn thực hiện nó, một phần là vì lý luận càng không đầy đủ thì quá trình thực hiện càng khó, từ đó hắn có thể thu hoạch được nhiều thứ hơn. Thứ hai là vì hắn nghĩ tới Ngự thú đã phá giới hạn ba lần.

 

 

Ngự thú phá giới hạn ba lần có thể cho Đại Bạch và Vân Tiêu mượn sức mạnh của mình.

 

Hắn cảm thấy hiệu quả của việc ngự thú phá giới hạn ba lần và thần thông này giống nhau nên khi nghiên cứu thần thông này, hắn dựa trên hiệu quả của ngự thú phá giới hạn ba lần.

 

Thật ra ngay từ đầu đã gặp không ít vấn đề, dù sao thì lý luận về thần thông trong “Thiên Niệm Kinh” cực kỳ thô sơ, gần như là không có, mà với trình độ bây giờ của hắn thì không thể phân tích hiệu quả của ngự thú phá giới hạn ba lần.

 

Nhưng hắn đã duy trì nghiên cứu lặp đi lặp lại hơn nửa tháng, cuối cùng cũng tìm được một chút cảm giác, hoàn thành phiên bản sơ cấp nhất của “Cường hóa phù”, “Cường hóa phù” lúc ấy chỉ có thể thăng cấp đến võ giả.

 

Sau đó hắn đã chậm rãi hoàn thiện, cuối cùng mới có được thành phẩm hình dạng như hiện giờ.

 

Tiếc là còn kém một chút!”

 

Hiệu quả của “Cường hóa phù” chỉ có thể giúp người khác đạt cấp tông sư, không thể đạt cấp Đại Tông Sư nên cũng không giúp ích gì cho hắn.

 

Hiệu quả thì rất tốt nhưng không phải là thứ hắn muốn.

 

Nó chỉ giúp ích cho những võ giả bình thường mà thôi.

 

“Hơn nữa, độ khó vượt ngoài tưởng tượng!”

 

Hiệu quả của “Cường hóa phù” rất cao nhưng quá trình tu luyện thì khó khăn, đầy nguy hiểm. Không phải thiên tài thì không thể học được nó.

 

Cho dù hắn tiến hành đơn giản hóa, nó cũng chỉ như vậy thôi.

 

Thăng cấp cũng rất khó khăn, lên đến cấp tám là do hắn là người sáng tạo, sau đó muốn thăng cấp lên đến phá giới hạn có lẽ cần mất chút thời gian.

 

 

Sau khi phá giới hạn, hắn không rõ sẽ có hiệu quả gì, vì thần thông này và “Hô Phong Hoán Vũ” không phải cùng một hệ thống.

 

Nhưng học được thần thông “Cường hóa phù” cũng giúp Vương Thăng lĩnh hội được nhiều thứ và có thêm hi vọng về trận pháp.

 

Điều này cho thấy con đường hắn đang đi là đúng.

 

Chỉ cần kiên trì theo đuổi con đường này thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hắn có thể lĩnh hội được trận pháp, khả năng phong ấn tất cả các sức mạnh thần bí cũng tăng lên.

 

Từ khi đoán được sức mạnh thần bí kia là “Hương hỏa” và “Tín ngưỡng”, hắn không còn nghĩ đến chuyện dung hòa sức mạnh này vào cơ thể mình nữa.

 

Mặc dù sức mạnh rất lớn, nhưng không phải của mình thì hắn kiên quyết không nhận nó.

 

Vì vậy, những ngày sau đó, hắn vẫn kiên trì nghiên cứu thần thông, hi vọng thông qua thần thông có thể nhanh chóng làm ra được trận pháp.

 

Không lâu sau, họ vào Kiếm Châu.

 

Vì Linh Kiếm cốc bành trướng, người của Kiếm Châu bị điều động ngày càng nhiều, trước kia Vĩnh Niên Vương còn sống thì bọn họ còn biết điều, nhưng bây giờ thì làm việc không kiêng nể gì.

 

Rõ ràng mới chỉ mấy tháng mà Kiếm Châu ngày càng hoang vắng.

 

Hơn nữa, người dân chạy nạn trên đường càng lúc càng nhiều. Mặc dù họ đã quen với cảnh này song vẫn khó để chấp nhận.

 

Nhưng trong nội tâm họ đều biết, họ không có năng lực cứu người.

 

Một đoàn mười hai người nhưng chỉ có Lưu Kiến An được nhìn ra bên ngoài, những người còn lại đều im lặng đợi trong xe ngựa.

 

Một người đột nhiên đi tới, quỳ gối trước xe hổ.

 

 

“Cầu xin đại nhân phát thiện tâm cứu lấy muội muội của ta.”

 

Nhìn qua, cậu thiếu niên này chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi. Nhưng ở thế đạo này, nhiều người ăn còn không đủ no nên có lẽ tuổi của người này còn lớn hơn.

 

Hắn cõng theo một bé gái.

 

Thấy có người chặn trước mặt, Đại Bạch dừng lại.

 

Vương Thăng thở dài, nói: “Lấy một ít đồ ăn cho bọn họ đi!”

 

Cứu không được tất cả mọi người nhưng nếu đã chủ động cầu xin thì hắn cũng sẽ giúp họ một chút.

 

Tôn Tinh thở dài, theo mệnh lệnh của Vương Thăng, hắn ta đưa cho hai người một ít lương thực và nước.

 

Nhiều người thấy có thể xin được đồ ăn thì xúm lại.

 

“Lấy đồ ra chia cho họ, lần lượt từ trước đến sau!”

 

Khi hắn quyết định tặng đồ, Vương Thăng cũng đoán sẽ xảy ra cảnh tượng hỗn loạn này.

 

Tôn Tinh ngoan ngoãn thực hiện mệnh lệnh.

 

“Sẽ tặng lần lượt từ trước đến sau, tặng hết mới thôi.”

 

Xung quanh xe dần nhiều người hơn.

 

Xe hổ chẳng mấy chốc đã bị vây quanh, Tôn Tinh cũng nhanh chóng hoàn thành việc phát đồ.

 

“Hết rồi, mọi người giải tán đi!”

 

Nhưng có một vài người bất mãn nên muốn đến gần xe hổ hơn.

 

 

Trong khi Vương Thăng còn chưa kịp làm gì thì Tôn Tinh đã ra tay trước. Trong tay hắn ta dường như có một sợi roi vô hình, khi tay quấy xuống đất, đồng thời vận dụng khí huyết chi lực.

 

Mặt đất lập tức bị quất ra một cái rãnh sâu hoắm.

 

 

0.23546 sec| 2477.875 kb