Nước mưa ngừng rơi, mới có thể khiến cho bọn họ yên lòng được một ít.
Nhưng chỉ một trận mưa đã khiến toàn bộ đế đô, bất kể là ngoài thành hay trong thành đều lấy lại sự yên ổn.
Ngay sau đó, không một đội quân nào dám ở lại, đều giẫm lên nước mưa, rút khỏi đế đô, cuối cùng để lại thi thể đầy đất.
Mà Vương Thăng làm xong việc này, cũng chuẩn bị rời khỏi.
Lần này đến đế đô, tất cả mục đích của hắn đều đã đạt được, có thể trở lại Thục Châu rồi.
“Sửa soạn một chút, chuẩn bị lên đường!”
Thực ra cũng chẳng có gì để sửa soạn, không lâu sau, họ đều đã ngồi lên xe hổ.
Vẫn là Đại Bạch kéo xe, chỉ có điều lần này thêm một người đánh xe: Tôn Tinh.
Vương Thăng không sử dụng thần niệm với Tôn Tinh, hắn ta có thể nhìn thấy hình dạng chân thật của xe hổ, có điều Tôn Tinh không hỏi gì cả.
Là quản gia, chuyện mà hắn ta giỏi nhất chính là biết điều gì không nên hỏi.
Cứ thế đoàn người xuất phát, lên đường quay trở về.
Trên đường ra khỏi thành, Vương Thăng nhìn thấy thi thể nằm la liệt, không khỏi nhíu mày, một lần nữa sử dụng “Hô Phong Hoán Vũ”.
Lúc giải quyết đám binh lính trong thành và ngoài thành, hắn không sử dụng hết toàn bộ sức mạnh của mình, cho nên “Hô Phong Hoán Vũ” chỉ
giết chết binh lính, không có hiệu quả hủy thi diệt tích.
Kết quả tạo ra cảnh tượng thi thể nằm la liệt dưới đất.
Nghe theo cách thức đưa Phật đưa đến tận Tây Phương, hắn một lần nữa sử dụng thần thông, nước mưa lại rơi xuống, lúc này không phải để giết chết ai, mà là để dọn dẹp.
Không bao lâu, hoàng thành khôi phục như mới, ngoại trừ một vài căn nhà bị hư hại, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Có điều trận mưa này vẫn khiến một số người hoảng hốt.
Cùng lúc đó, xe hổ chậm rãi ra khỏi đế đô.
Tôn Tinh vừa ra khỏi thành đã thấy rất nhiều đội quân ở phía xa xa. Những đội quân này còn chưa biết tình huống trong hoàng cung, tuy sợ hãi nhưng vẫn chưa rời đi hẳn.
Đối diện với nhiều quân lính như vậy, trong lòng Tôn Tinh không tự tin lắm.
“Đại nhân, có cần đi đường vòng không?”
“Không sao, cứ đi thẳng đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Tôn Tinh nhìn doanh trại trải dài mênh mông, cuối cùng nghiến căng, tiếp tục chỉ đường cho Đại Bạch.
Hắn ta không dám thực sự điều khiển xe hổ như đánh xe ngựa, tác dụng chính của hắn ta chính là phân biệt đường đi.
Đại Bạch cứ thế đi thẳng, chẳng mấy chốc đã đi qua doanh trại, Tôn Tinh tưởng rằng họ sẽ bị ngăn lại, nhưng sự thực chứng minh, tất cả binh lính dường như đều không nhìn thấy họ.
Họ cứ thế đi ngang qua khu vực đóng quân mà không hề gặp khó khăn.
Vị đại nhân này còn mạnh hơn mình nghĩ!
Nhưng Tôn Tinh không dám hỏi nhiều, vẫn lặng lẽ đi tiếp, đối diện với cường giả như vậy, cung kính là suy nghĩ duy nhất của hắn ta.
Mà Vương Thăng lên đường quay về không bao lâu, nội bộ quân khởi nghĩa cũng xảy ra biến động rất lớn, bởi vì bọn họ phát hiện, tất cả thủ lĩnh của quân khởi nghĩa đều đã chết hết, không chừa một ai.
Đồng thời tất cả đều chết trong một cơn mưa khó hiểu.
Quân khởi nghĩa như rắn mất đầu, lập tức trở nên hỗn loạn, mấy đội quân khởi nghĩa trực tiếp giải tán, trở thành loạn quân.
Ngược lại cũng có vài đội quân khởi nghĩa nhanh chóng đẩy thủ lĩnh mới ra, ổn định thế cục, nhưng trong tình huống này, dường như vận mệnh của họ chỉ có một, đó chính là bị một thế lực lớn tập hợp lại.
Cuộc khởi nghĩa hùng dũng dường như kết thúc ở đây.
Có vẻ như chỉ cần là chuyện mà Vương Thăng tham dự vào, đều có kết cục đầu voi đuôi chuột.
Đương nhiên, yên bình chỉ là vẻ bề ngoài.
Bởi vì trận khởi nghĩa lần này là sự sắp xếp của bốn thế lực cấp bá chủ cùng đưa ra, để thực sự tiêu diệt Đại Chu, như vậy họ mới có thể danh chính ngôn thuận.
Còn quân khởi nghĩa cũng là thứ quan trọng mà họ muốn thu hoạch.
Nhưng kết quả cuối cùng nằm ngoài dự liệu của tất cả thế lực cấp bá chủ, mưu tính của họ dường như đã thành công, nhưng lại không hoàn toàn thành công.
Đại Chu quả thực đã bị xóa sổ, nhưng kế hoạch lợi dụng quân khởi nghĩa hoàn toàn thất bại, một trận mưa kỳ dị đã đánh tan quân khởi nghĩa.
Đây còn không phải chuyện mấu chốt nhất, mấu chốt là sau khi điều tra, lại phát hiện người bị giết chết đều là những kẻ làm điều ác, giết người cướp của đốt nhà.
Đây không phải là một tin tốt.
Chỉ dựa vào một cơn mữa có thể dễ dàng giết chết nhiều người như vậy, chứng tỏ đây là một võ giả cực kỳ hùng mạnh, ít nhất cũng là Đại Tông Sư đứng đầu.
Mặt khác, họ cố gắng dẫn dắt quân khởi nghĩa làm điều ác, là muốn cuối cùng mình sẽ trở thành người tiêu diệt đám quân khởi nghĩa này, từ đó đạt được ưu thế trong cuộc tranh đoạt địa vị.
Nhưng hiện giờ xem ra, họ dường như đã bị nẫng tay trên rồi.
Điều này tạo ra uy hiếp rất lớn, chỉ sơ ý một chút là bọn họ đã mất đi tiên cơ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo