Bản thân hắn cũng không muốn học quân trận, mà là học trận pháp, muốn áp chế một luồng sức mạnh.

 

“Hoành Quán Tỏa Tinh, cần ba tông sư… một khi trận thành, có thể vây khốn… quân trận cấu thành phương vị…”

 

Vương Thăng mở quyển khốn trận này ra nghiên cứu, chủ yếu là hắn cảm thấy sức mạnh thần bí kia đang mạnh lên.

 

Mặc dù bây giờ còn có thể dùng thần niệm của mình áp chế, nhưng hắn không biết sau này còn làm được không.

 

Cho nên chuyện phong ấn nhất định phải làm thật nhanh.

 

Hắn cảm nhận sức mạnh thần bí kia một chút, thở dài một hơi:

 

“Chỉ có thể hi vọng thanh tiến trình sẽ trợ lực một chút!”

 

Muốn trận pháp biểu diễn đầy ấn tượng không đơn giản như vậy.

 

Thậm chí, ngay cả bố trí quân trận cũng không đơn giản, đặc biệt là Vương Thăng còn phải phân bổ một phần tinh lực để trấn áp sức mạnh thần bí càng

 

 

ngày càng nhiều kia.

 

Hắn không biết rốt cuộc sức mạnh này đến từ đâu, có lẽ ngày đầu tiên là lúc chúng bắt đầu, sau ngày đầu tiên trấn áp sức mạnh thần bí, ba ngày tiếp theo, sức mạnh này mới lại tới.

 

Ba ngày trôi qua, tuy thứ sức mạnh kia đã giảm, nhưng chúng cứ đến không ngừng như nước chảy.

 

Vì vậy thần niệm hắn dùng để trấn áp sức mạnh thần bí cũng ngày càng nhiều, tiêu tốn không ít tinh lực của hắn, thậm chí hắn đã quen với việc trấn áp đến cùng.

 

Nhưng muốn tiêu diệt hoàn toàn trong một lần thì vẫn phải nghiên cứu quân trận kĩ càng.

 

Đường trở về Thục Châu không giống như lúc hắn đến. Con đường mà Vương Thăng vốn vạch ra để đi từ Thục Châu đến đế đô, bây giờ có thể sử dụng.

 

Tôn Tinh cũng dựa theo tuyến đường mà Vương Thăng nói chỉ đường cho Đại Bạch.

 

Trên đường đi, đám người Lưu Kiến An vẫn rèn luyện thân thể, thỉnh thoảng tiêu diệt tiểu tặc và yêu thú trên đường.

 

Có Phi Kiếm, Vương Thăng không cần dành quá nhiều thời gian vào chúng nữa.

 

Vì vậy bình thường hắn đều ngồi trong xe hổ nghiên cứu quân trận, mặc kệ đám người Lưu Kiến An ở bên ngoài luyện tập.

 

“Lưu ca, ngươi có cảm thấy yêu thú nhiều hơn lúc chúng ta đi không!” Bình thường, Lưu Kiến An chính là tiểu lão đại của chúng, vì vậy chúng đều gọi cậu bé là Lưu ca.

 

Tất nhiên, điều này cũng do Lưu Kiến An nhiều tuổi nhất.

 

 

Lưu Kiến An xử lý mấy con yêu thú cấp hai tấn công, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng là nhiều thật. Chắc do chúng ta đi đường khác!”

 

Cậu bé đã quá quen thuộc với những yêu thú này.

 

Vì vậy, cậu bé cũng không cảm nhận được chúng nhiều hơn một chút.

 

Đặc biệt là, giờ cậu đã là võ giả cấp bốn, trên đường gặp phải yêu thú cũng không có uy hiếp quá lớn. Chỉ cần hai đến ba chiêu là có thể đánh chết, vì vậy không để ý đến số lượng.

 

“Vậy sao…” Vương Linh Vi không nói gì, cũng không phản bác, vì cô bé không có bằng chứng chứng minh có điểm dị thường. Nếu không nghĩ ra, cô bé sẽ buông tha: “Ta vẫn nên chăm chỉ luyện thương thôi!”

 

Lúc trước chúng được tự lựa chọn vũ khí của mình, Vương Thăng cũng cho phép, nên bây giờ, chúng đánh chết yêu thú đều sử dụng vũ khí mình chọn, như vậy sẽ thoải mái hơn.

 

Nhờ sự cố gắng luyện tập, thực lực của đám trẻ đều rất tốt, nếu ở cùng cấp độ, cho dù đối mặt với kẻ nào, chúng cũng không thua kém.

 

Những ngày sau đó, cuối cùng chúng đều đồng ý rằng, có nhiều yêu thú hơn.

 

Trước kia, mười mấy ngày mới đụng phải yêu thú, nhưng mấy ngày nay, cứ một hai ngày chúng lại gặp một lần.

 

Đám trẻ nghĩ chắc chắn có gì đó khác thường.

 

Vương Linh Vi nói chuyện này với Vương Thăng, muốn nghe suy nghĩ của hắn.

 

Nhưng Vương Thăng cũng không có manh mối gì. Gần đây hắn không có thời gian để ý những chuyện khác.

 

“Có thể là do chiến loạn càng nghiêm trọng, nếu nhiều yêu thú như vậy thì các ngươi cố gắng, vừa giết yêu thú, vừa có thể luyện tập.”

 

 

Chiến loạn khiến nhiều người di dời đi nơi khác, là cơ hội cho bọn yêu thú tập kích con người càng thêm dễ dàng. Điều này cũng có thể giải thích vì sao yêu thú nhiều hơn.

 

Nhưng nguyên nhân thật sự là gì, Vương Thăng cũng không biết, hắn cũng lười để ý.

 

Sau khi bảo đám người Vương Linh Vi ra ngoài, hắn lại tiếp tục tập trung nghiên cứu đồ của mình.

 

Nghe hắn giải thích như vậy, đám trẻ Vương Linh Vi cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ biết giết nhiều yêu thú hơn, xem như là tận dụng phế phẩm.

 

Tốc độ của đoàn người cũng không nhanh lắm, một tuần trôi qua, cuối cùng Vương Thăng cũng có thu hoạch về quân trận.

 

“Quân trận: 1 (1%)”.

 

Sắp xếp quân trận khó hơn hắn nghĩ, vì không có người giảng dạy, thêm nữa, hắn cần dành một phần sức mạnh để trấn áp các sức mạnh bí ẩn. Vì vậy phải mất gần mười ngày mới thực sự bắt đầu.

 

Hơn nữa nhập môn là bước cơ bản nhất.

 

Tuy “quân trận” có chữ “trận”, nhưng không liên quan đến trận pháp mà hắn muốn cho lắm, chỉ có thể tham khảo một phần nhất định.

 

Những việc cần phải làm sau khi nhập môn quân trận mới là quan trọng nhất.

 

Thông qua quân trận, hắn có thể nghĩ cách tạo ra trận pháp.

 

Và bước này khó khăn hơn rất nhiều.

 

Ba ngày trôi qua, Vương Thăng không thể không thừa nhận bước này thật sự rất khó. Hắn thật sự không có một chút manh mối gì.

 

 

1.50057 sec| 2425.18 kb