“Xin hỏi đại nhân, tổ sư sáng tạo bí tịch này là ai, ta sẽ ngày đêm cung phụng.”
Vương Thăng lắc đầu: “Chuyện này ngươi không cần biết, chỉ cần nhận truyền thừa bí tịch này là được, vì ở đây cũng có tâm huyết của ta.”
Vốn dĩ “Thiên Niệm Kinh” đã bị xé hơn nửa phần sau, chỉ có thể tu luyện đến cấp bậc tông sư nhưng Vương Thăng đã hoàn thiện tới Đại Tông Sư.
Vì vậy, hắn muốn biết nếu người khác tu luyện sẽ cho ra thành quả gì.
“Ta hiều rồi, tiên sinh!” Hoàng Thiên thay đổi xưng hô.
Vương Thăng chấp nhận cách gọi này vì hắn có thể gánh được, sau đó hắn lấy ra một quyển bí tịch.
“Đây là “Thiên Niệm Kinh” mà ta đã hoàn thiện, có thể tu luyện đến Đại Tông Sư, trong đó có ba bí tịch, hiệu quả theo thứ tự là…”
Vương Thăng cuối cùng vẫn thêm ba thần thông đã nghiên cứu vào “Thiên Niệm Kinh”, đây là phiên bản có độ khó tu luyện và uy lực giảm xuống, nhưng dù là vậy cũng đủ kinh người rồi.
Nhìn biểu hiện kinh ngạc của Hoàng Thiên là biết, trong nhận thức của Hoàng Thiên, đây chính là phương thức của thần tiên.
“Xin hỏi tiên sinh, ba thần thông trong này gọi là gì?”
“Lần lượt là ‘Hô Phong Hoán Vũ’, ‘Thiên Lôi thuật’…”
Nói đến thần thông cuối cùng, Vương Thăng hơi do dự, hắn nhìn Hoàng Thiên một cái, sau đó mới nói: “Cuối cùng là ‘Lực Sĩ phù’, có khả năng triệu hồi hoàng cân lực sĩ vô cùng hùng mạnh!”
“Ta sẽ không sa đọa vào uy danh này.”
Vương Thăng nhìn biểu cảm sục sôi của Hoàng Thiên, lại nhớ tới Đại Chu đã diệt vong.
“Quân chủ khai quốc của Đại Chu - khí vận Đại Tông Sư, hình như có tên là Chu Thương thì phải…”
…
Sau khi đưa bí tịch ra, Vương Thăng cân nhắc đến hướng đi của Hoàng Thiên.
Dù sao Hoàng Thiên cũng là người truyền thừa của hắn.
Hắn không vội đưa ra quyết định, mà dò hỏi:
“Hoàng Thiên, ngươi có từng lên kế hoạch sau này muốn làm gì không?”
Hoàng Thiên đầu tiên là mê man. Cho đến giờ cậu ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, lúc trước cậu ta chỉ muốn ăn uống no đủ mà thôi.
Thấy thái độ này của Hoàng Thiên, Vương Thăng nói tiếp:
“Đừng vội, cho ngươi ba ngày suy nghĩ, nghĩ xong rồi nói cho ta biết!”
Kết quả hai ngày sau khi được hỏi, Hoàng Thiên đã đến tìm Vương Thăng, nói:
“Tiên sinh, ta biết ta muốn làm gì rồi!”
“Nói nghe xem!” Vương Thăng cũng rất tò mò, nhanh như vậy đã nghĩ ra đáp án là gì rồi.
“Ta muốn thay đổi tình trạng hiện tại, để mọi người không còn phải trải qua những gì ta và muội muội đã từng trải qua, ta muốn mọi người đều được ăn no!” Giọng Hoàng Thiên chắc như đinh đóng cột, hiển nhiên mang theo ý chí cực kỳ kiên định.
Vương Thăng hơi kinh ngạc, nguyện vọng này không hề đơn giản, trong thế giới loạn lạc này, thậm chí có thể coi là nguyện vọng to lớn, nói ra người ta
sẽ bảo ngươi đầu óc có vấn đề.
“Sao ngươi lại muốn làm vậy, không thay đổi hoàn cảnh cuộc sống của mình trước sao?”
“Đại nhân, toàn bộ dân làng của ta đều trong tình huống như vậy, đây là những người ta quen biết, nhưng hiện giờ chẳng còn mấy người trong số họ sống sót. Ta không hiểu được đạo lý to lớn, không có năng lực thì cũng thôi, nhưng bây giờ… đại nhân, nếu ta tu luyện thành công, chắc hẳn sẽ rất mạnh mẽ đúng không?”
Vương Thăng gật đầu:
“Nếu như tu luyện thành công, thực lực của ngươi ít nhất cũng đứng đầu thế giới này.”
Đây là sự thật, nếu như Hoàng Thiên bộc phát ra toàn bộ tinh thần lực của mình, thì đạt đến Đại Tông Sư đứng đầu không phải là chuyện quá khó.
“Cũng tức là ta có năng lực để thay đổi đúng không?”
“Có thể!” Vương Thăng cũng không dám khẳng định, hai chữ “thay đổi” nói thì đơn giản, nhưng trên thực tế lại rất khó.
“Như vậy là đủ rồi’!” Hoàng Thiên cho rằng chỉ cần có khả năng là đủ rồi.
Vương Thăng nhìn thoáng qua gương mặt non nớt của đối phương, không biết nên nói gì.
Hắn cũng không rõ vì sao Hoàng Thiên lại nảy sinh suy nghĩ này, nhưng cũng có thể chắc chắn đầu óc của Hoàng Thiên vẫn chưa trưởng thành.
Có lẽ cậu ta còn không rõ chuyện mình muốn làm đại diện cho điều gì.
“Ngươi thật sự xác định à? Muốn thay đổi được, độ khó còn cao hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều, khả năng cao hơn là tan xương nát thịt, ngay cả dấu vết cũng không lưu lại, hóa thành tro bụi trong lịch sử.”
“Vậy cũng phải làm!”
Vương Thăng tiếp tục hỏi:
“Vậy ngươi có từng nghĩ tới, cho dù ngươi thành công, qua vài trăm năm nữa, vẫn quay về tình trạng bây giờ, ngươi phải biết rằng mở đầu mỗi hoàng triều đều là cảnh bách tích an cư lạc nghiệp, cho dù sau đó nó sẽ tạo thành tình huống như Đại Chu lúc này?”
Hoàng Thiên im lặng, nhưng vẫn không có ý định bỏ cuộc, chỉ là cậu ta không thể nghĩ rõ ràng được.
“Tiên sinh, vì sao lại xuất hiện tình huống này, lẽ nào chuyện này đã được định trước sao?”
“Vậy ngươi còn muốn tiếp tục làm chuyện này không?”
“Muốn!” Vẫn không hề có chút do dự nào, không nghĩ ra là một chuyện, nhưng tín niệm của cậu ta vô cùng kiên định.
Vương Thăng nhìn thật sâu vào Hoàng Thiên.
Tuy chỉ có một bầu nhiệt huyết, nhưng như vậy là đủ rồi.
Khi bắt đầu một chuyện, chỉ cần loại nhiệt huyết này, không hiểu cũng không sao, có một vài thứ có thể học được, không ai ngay từ đầu đã giỏi mọi thứ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo