Giống như Hóa Kiếm chi thuật mà hắn vẫn chờ đợi, đến bây giờ vẫn không thể nghiên cứu ra. Đấy còn trong tình huống có sự tồn tại của thanh tiến trình.
Muốn đi từ không đến có không hề đơn giản như tưởng tượng. Với bài học kinh nghiệm của Hóa Kiếm chi thuật, chuyện lần này cũng nằm trong dự liệu.
“Quên đi, cứ thả lỏng, thư giãn đầu óc một chút đã!”
Cuối cùng Vương Thăng quyết định tạm thời bỏ qua chuyện quân trận.
Từ Thục Châu đến đế đô, hắn hiểu rõ việc nhắm mắt làm liều là không tốt.
Suy luận cũng là một cách rất tốt để giải quyết vấn đề.
Vương Thăng quyết định sẽ vào thành nghỉ ngơi.
Lúc vừa đến khách điếm Duyệt Lai, Chu Hiểu đã tìm hắn.
“Ngươi làm cơn mưa giết người ở đế đô?”
Tuy là câu hỏi, nhưng Vương Thăng nghe được ngữ khí khẳng định.
Nhưng hắn cũng không việc gì phải giấu diếm chuyện này nên nói: “Là ta, không nhìn nổi cách làm của những người đó.”
Từ trước đến nay, nếu không nhìn thấy, hắn sẽ coi như không tồn tại, sau khi nhìn thấy, nếu bản thân có năng lực, hắn sẽ không ngần ngại ra tay.
Nếu như một vào đội quân khởi nghĩa tiến vào đế đô có chút nhân tính thì hắn đã không làm như vậy.
“Quả nhiên chỉ có ngươi!” Người khác không biết, nhưng Chu Hiểu biết rất rõ bí thuật Hàng Vũ thần kỳ này, hơn nữa còn ở đế đô, phần lớn là do Vương Thăng làm, đồng thời…
“Không ít người gánh tội thay ngươi, mà khách điếm Duyệt Lai của ta là gánh chịu nặng nhất…”
Chu Hiểu nói cho Vương Thăng biết động thái của bốn thế lực cấp bá chủ, nói đơn giản thì họ đang điên cuồng tìm người.
Tất cả Đại Tông Sư đều là đối tượng bị nghi ngờ, thực lực của Chu Hiểu cường đại nên nàng bị nghi ngờ nhiều nhất.
Không ít người cho rằng khách điếm Duyệt Lai không tham gia tranh đoạt bên ngoài, nhưng thật ra họ đang ngầm hoạt động.
“Ha ha, có người nghĩ như vậy sao…” Vương Thăng hơi xấu hổ, chỉ là thí nghiệm mà có thể gây ảnh hưởng lớn như vậy, thậm chí còn có người cúng bái.
Hắn đột nhiên có suy đoán về sức mạnh bí ẩn đó.
Có lẽ là sức mạnh từ “tín ngưỡng” hoặc “hương hỏa”.
Chẳng trách khó đối phó như vậy, loại sức mạnh này nhìn qua thì tưởng bình thường nhưng sức mạnh này có thể khiến người ta biến thành thần, tổ tiên, không thể là cấp độ thấp được.
Nếu thật sự là loại năng lượng này thì trong thời gian ngắn, hắn không cần nghĩ cách tiêu diệt nó, phong ấn mới là biện pháp tốt nhất.
Chu Hiểu không biết nhiều như vậy, nàng đến đây không phải để trách móc mà là muốn trao đổi.
Vì thế, Vương Thăng ở khách điếm Duyệt Lai hai ngày mới rời đi.
Không thể không nói, Chu Hiểu là người sáng lập đạo mới nên kiến thức vô cùng phong phú. Mỗi lần trao đổi, Vương Thăng đều tiếp thu được rất nhiều.
Sau lần trao đổi này, Vương Thăng đã có ý tưởng mới cho trận pháp.
“Có lẽ phải sử dụng Hô Phong Hoán Vũ và Hóa Hỏa Châu!”
Trong nhận thức của nhiều người, trận pháp đều là sự vận động của trời đất, đặc biệt là loại trận pháp phong ấn.
Nếu bình thường muốn phong ấn, chứng tỏ bản thân không mạnh đến vậy, cần phải mượn sức mạnh lớn hơn.
Và họ thường mượn sức mạnh của trời đất.
Mượn chỗ này một chút, mượn chỗ kia một chút, nếu không phải nền tảng trời đất vững chắc thì có lẽ đã hỏng rồi.
Đây là suy nghĩ của Vương Thăng về việc nghiên cứu trận pháp phong ấn này.
“Hô Phong Hoán Vũ” vốn là một loại thần thông vận động quy luật của trời đất để tiến hành hô mưa, gọi gió.
“Thật ra “Hô Phong Hoán Vũ” có quan hệ với trận pháp của ta. Vì vậy ta thử một chút từ phương diện này, lợi dụng quy luật của trời đất, có lẽ sẽ có ý tưởng.”
“Sau đó là Hóa Hỏa Châu, cuối cùng trận pháp vẫn phải do bản thân sử dụng bất cứ lúc nào. Cho nên cuối cùng vẫn cần thi triển đơn giản hơn chút, giống như “Hô Phong Hoán Vũ”, cũng chính là làm ra thứ giống như trận kỳ.”
“Cách sử dụng ngọn lửa của Hóa Hỏa Châu cũng có thể tham khảo.”
Vương Thăng không ngừng tưởng tượng.
Hắn phát hiện việc bản thân vô tình sở hữu Hóa Hỏa Châu là một chuyện tốt, không chỉ giúp thực hiện Hô Phong Hoán Vũ dễ dàng hơn mà bây giờ còn dùng nó để hoàn thành trận pháp.
Bảo vật vô tình có được này cực kỳ hiệu quả.
Với suy nghĩ này, Vương Thăng tạm thời không nghiên cứu về quân trận nữa mà hàng ngày dành một chút thời gian đọc sách liên quan đến quân trận, phát triển nhận thức.
Ngoại trừ mỗi ngày tu hành Nội Đan thuật và Tám Đoạn Cẩm, hắn dành nhiều thời gian hơn để tu hành “Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng” và hoàn thiện “Thiên Niệm Kinh”.
“Hô Phong Hoán Vũ” có liên quan đến hai nội dung này.
Đặc biệt là Thiên Niệm Kinh, nó còn nhiều thần thông mà hắn chưa thể lĩnh ngộ.
Bây giờ “Hô Phong Hoán Vũ” đã hoàn thành, Vương Thăng dự định sẽ lần lượt thực hiện những thần thông khác.
Nhưng trước đó, hắn muốn sửa “Hô Phong Hoán Vũ” một chút.
Sau khi phá giới hạn, hắn càng hiểu rõ Hô Phong Hoán Vũ, vì vậy việc sửa đổi không quá khó.
Mặc dù nói là sửa đổi, nhưng thật ra giống đơn giản hóa nhiều hơn.
Muốn sử dụng loại thần thông này, quan trọng nhất là sức mạnh tinh thần. Vì vậy Vương Thăng muốn thay đổi thành việc chỉ cần dùng sức mạnh tinh thần là có thể điều khiển. Hơn nữa cũng có thể dùng tinh thần sức mạnh của mình để giảm bớt hạn chế của hoàn cảnh.
Chương 490 - Suy nghĩ, bản lĩnh tiến bộ 3
Lần sửa đổi này mất ba ngày.
Sau khi sửa đổi hoàn tất, hắn đưa “Hô Phong Hoán Vũ” đã được đơn giản hóa vào Thiên Niệm Kinh.
“Hô Phong Hoán Vũ đã hoàn thành, hiệu quả cũng không tệ, giờ xem các thần thông khác có thể hoàn thiện nữa hay không.”
Sau khi đơn giản hóa “Hô Phong Hoán Vũ”, Vương Thăng thu hoạch được không ít, sức mạnh tinh thần của hắn đối với thần thông ngày càng tiến bộ nên tự tin bản thân có thể thực hiện được thần thông tiếp theo.
“Thiên Lôi”, hiệu quả thần thông này giống với tên gọi của nó, có thể triệu hồi Thiên Lôi, tấn công kẻ địch. Lúc trước Kiều Niệm cũng từng sử dụng nhưng bị “Kinh Long” của hắn chặn lại.
Mặc dù biểu hiện lần đó của hắn ta không tốt, nhưng vì gặp phải Vương Thăng, thần thông bí thuật này cũng không tồi.
“Làm sao có thể thực hiện được đây…”
Với kinh nghiệm từ “Hô Phong Hoán Vũ”, Vương Thăng không mất nhiều thời gian để nghiên cứu thần thông “Thiên Lôi”, chỉ mất khoảng nửa tháng đã hiểu rõ về nó.
Quá trình này giống với “Hô Phong Hoán Vũ”, đầu tiên vẫn là sử dụng nguyên lý của đạo, không sử dụng sức mạnh của mình để sấm sét từ trên trời giáng xuống.
Vương Thăng dùng năm ngày để thực hiện quá trình, hắn không tốn quá nhiều công lực. Lúc này, Thiên Lôi triệu hồi chính là sấm sét tự nhiên, tuy uy lực không tồi, nhưng để đối phó với tông sư vẫn cần nhiều sức lực.
Mười ngày còn lại là để xây dựng “mô hình”. Việc này hơi phiền phức nhưng cuối cùng cũng thuận lợi thành công.
Vương Thăng sử dụng sức mạnh của mình để uy lực của Thiên Lôi giáng xuống mạnh hơn.
Đây là kỹ năng hắn tự nghiên cứu nên ngay từ đầu cấp bậc đã rất cao, muốn đột phá cực hạn cũng cần một chút thời gian.
Do đó uy lực sau cùng rất mạnh, vì Thiên Lôi có thể dung hòa tính chất của khí huyết chi lực và “thế” của hắn, hiệu quả cuối cùng thậm chí có thể gọi
là thần lôi hủy diệt, dễ dàng phá hủy một ngọn núi.
“Thiên Lôi” cũng giống như “Hô Phong Hoán Vũ”, cuối cùng hắn cũng đã đơn giản hoá, có thể sử dụng sức mạnh tinh thần, nhưng đồng thời uy lực cũng sẽ giảm xuống.
Sau khi hoàn thành, thần thông trong “Thiên Niệm Kinh” lại được hoàn thiện.
Đối với Vương Thăng, hoàn thành thần thông giống như dệt hoa trên gấm, cái hắn thật sự muốn là vận dụng quy tắc của tự nhiên rồi liên hệ với trận pháp của mình.
Thần thông mượn thế lực của trời đất, giống với trận pháp mà hắn tưởng tượng ban đầu.
Trong khi nghiên cứu và phát triển thần thông, hắn cũng so sách phương pháp sử dụng thần thông với quân trận.
Hắn muốn tìm kiếm những điểm tương đồng, sau đó xem có thể nhận được thu hoạch về trận pháp từ những điểm tương đồng này không.
Đáng tiếc, chỉ dựa vào kinh nghiệm thu hoạch được từ hai thần thông chắc chắn không đủ.
Cấp bậc “quân trận” vẫn còn thấp nên Vương Thăng không thể thu hoạch được gì.
Nhưng lần này hắn có được nhiều sách nên có thể lĩnh hội từ từ.
Nếu càng lo lắng về sức mạnh thần bí thì trong lòng hắn càng loạn, làm việc nhất định phải có trật tự.
“Tiếp tục đi!”
Trong “Thiên Niệm Kinh” có nhiều thần thông có thể sử dụng, nhưng để thực hiện chúng, hắn cần dành ra rất nhiều thời gian.
Một tháng rưỡi chậm rãi trôi qua.
Vương Thăng và đám trẻ dừng lại, đã đến Dương Vũ Châu. Họ chỉ cần đi qua Dương Vũ Châu là có thể đến Kiếm Châu, không lâu nữa là có thể quay về Thục Châu.
Chuyến đi này chỉ năm tháng nhưng giúp hắn thu hoạch được nhiều thứ.
“Cảnh giới: Luyện Khí Hóa Tinh: Ngưng hỏa: 32%”.
“Công pháp: Nội Đan Thuật (Luyện Khí Hóa Tinh): Phá giới hạn +5 (15%); Tám Đoạn Cẩm: Phá giới hạn +5 (20%) - Huyết Khí Như Long: 26%; Ngũ Hành quyền: Phá giới hạn +4 (15%) - Ngũ Tạng Uẩn Thần Sơ Sinh: 76%; Dịch Cân Kinh: Phá giới hạn +4 (35%) - Chân Thể: 86%”; Vô Sinh Chân Không Cảm Tính Ứng: Phá giới hạn +1 (15%)”.
“Sinh Hoạt: Thuật trồng cây: Phá giới hạn +6 (3%); Luyện chế Thập Toàn Đại Bổ: Phá giới hạn +5 (16%); Đọc: Phá giới hạn +1 (30%); Thuần thú: Phá giới hạn +3 (25%); Thiên Địa Đạo Tắc Giải Tích: 1 (1.5%)”…
“Võ kỹ: Càn Khôn: Phá giới hạn +2 (10%); Ngự kiếm phi hành: 8 (39%); Tế luyện: Phá giới hạn +1 (30%)”…
“Thần thông: Hô Phong Hoán Vũ: Phá giới hạn +1 (10%); Thiên Lôi: Phá giới hạn +1 (2%); Cường hóa phù: 8 (1%)”.
Trong năm tháng, công pháp và cảnh giới cơ bản không có sự thay đổi.
Thay đổi lớn nhất là những thứ thu hoạch được trên đường đi.
Ví dụ như đọc, ngự thú phá giới hạn.
Sau đó là thần thông mới.
Chưa nói đến thần thông huyết khí, cơ thể, Ngũ tạng uẩn thần, quan trọng nhất chính là Hô Phong Hoán Vũ và Thiên Lôi.
Sau đó là “Cường hóa phù”, hắn mất một tháng rưỡi để nghiên cứu loại thần thông này.
“Cường hóa phù”, ý nghĩa giống như tên gọi, là lá bùa dùng để cường hóa, chỉ có điều thứ nó cường hóa là con người.
Sức mạnh của Cường hóa phù vượt quá sức tưởng tượng của Vương Thăng.
Dựa vào sức mạnh của bản thân, Cường hóa phù yếu nhất có thể cường hóa một võ giả, cao nhất có thể cường hóa được một võ giả cấp tông sư.
Nhìn qua thì không có tác dụng gì nhưng thực tế thì hiệu quả vô cùng kinh khủng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo