“Một tháng tiếp theo, ta sẽ dạy ngươi vài thứ, gồm kiến thứ của võ giả, biết chữ đọc sách, cùng với việc trả lời câu hỏi của ngươi.”

 

“Đa tạ tiên sinh!” Hoàng Thiên một lần nữa quỳ xuống, đồng thời nghiêm túc vái lạy ba cái.

 

“Không cần tạ ơn sớm vậy, ta cũng không rõ dạy ngươi là tốt hay xấu.”

 

Ta không oán trách cũng không hối hận!”

 

 

“Vậy thì nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu theo ta học tập.”

 

Hoàng Thiên rời đi, cậu ta muốn nghỉ ngơi dưỡng sứ, chuẩn bị học hành.

 

Vương Thăng nhìn theo, cảm thấy thế giới có thời gian trôi như ao tù nước đọng này đã tháo được một quả bom nặng ký.

 

“Xem ngươi có thể quậy cho thế giới này long trời lở đất hay không, với cả…” Hắn nhìn lên trời: “Không biết ngươi có xuất hiện hay không đây?”

 

Hoàng Thiên xuất hiện, hắn cảm thấy có lẽ đây là duyên phận.

 

Hắn muốn nhìn xem, tạo ra một cơn lốc có khiến cho “Thiên Phụ” dao động không.

 

“Nếu là mồi nhử, vậy thì cần phải triệt để hơn một chút!”

 

Vốn chỉ định tiện tay tạo ra một nhân tố, nhưng nếu Hoàng Thiên có suy nghĩ này, Vương Thăng không khuấy cho nước đục ngầu thì không nói được.

 

Đồng thời hắn còn có chút tâm tư riêng ở bên trong.

 

Chuyến này ra ngoài mất năm tháng.

 

Hắn cảm thấy thế giới này quá nhàm chán.

 

Mục đích cuối cùng của tu luyện là gì? Tiêu dao tự tại, hưởng thụ cuộc sống tốt hơn?

 

“Hưởng thụ” là việc cần có điều kiện bên ngoài.

 

Lúc trước tu luyện như khổ hành tăng, chủ yếu là không có cảm giác an toàn, dù sao trong thế giới cường giả, không có thực lực thì đừng nói đến chuyện tiêu dao tự tại.

 

Hiện giờ việc tu luyện vẫn phải đặt lên hàng đầu, điều này sẽ không thay đổi.

 

 

Nhưng nếu trong lúc tu hành xuất hiện chuyện khiến Vương Thăng được giải trí, vậy thì chắc chắn hắn sẽ cam tâm tình nguyện làm việc này.

 

Hắn định lấy Hoàng Thiên ra thử một lần, xem một vài thứ nào đấy có thể tái hiện không.

 

 

Vương Thăng quyết định dừng lại ở Đông Sơ Thành, những đứa trẻ khác đương nhiên là không có ý kiến gì.

 

Ngược lại, đám trẻ Lưu Kiến An còn rất vui vẻ, có thể được ở bên ngoài thêm một thời gian nữa.

 

Ngày hôm sau, Hoàng Thiên chính thức bắt đầu học hành.

 

“Biết chữ không?”

 

“Lúc trước gia đình có chút điều kiện, từng học một ít…” Hoàng Thiên thành thực trả lời.

 

Nhưng nói vậy nghĩa là không biết nhiều lắm.

 

‘Thôi bỏ đi, để ngươi tu luyện vài ngày đã, ta sẽ trợ giúp cho ngươi!”

 

Hoàng Thiên thực sự chỉ có một bầu nhiệt huyết, chữ còn chưa biết hết.

 

Đây cũng là lý do cậu ta hiểu được một ít đạo lý, nhưng không hiểu biết nhiều.

 

Nhưng người tu luyện tinh thần lực có một chỗ tốt, sau khi học được cách sử dụng tinh thần lực, học hành một vài thứ sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều.

 

Vương Thăng mất ba ngày để Hoàng Thiên tu luyện, tiêu hóa một phần tinh thần lực, cuối cùng thành công đạt tới tiêu chuẩn tông sư, hiệu suất học hành tăng lên.

 

Sau đó là đến việc học biết chữ, bản thân Hoàng Thiên có chút căn bản, hơn nữa được tinh thần lực mạnh mẽ phụ trợ, chỉ mất chừng mười ngày là đã

 

 

nhận xong mặt chữ, còn lại cần dựa vào tích lũy, hiện tại đã đủ dùng rồi.

 

Hắn lựa chọn cách dạy học như nhồi vịt, còn những thứ cần lĩnh hội để bao giờ ra thực tế rồi tự mình lĩnh hội đi, bây giờ chỉ cần nhớ kỹ là được.

 

Chỉ có những thứ mấu chốt Vương Thăng mới giảng cặn kẽ.

 

“Hoàng Thiên, các ngươi từng sống thế nào?”

 

“Cố gắng cày ruộng, hi vọng thu hoạch được nhiều lương thực hơn, có thể sống sót.”

 

“Vậy kết quả thế nào, thiếu chút nữa chết ở vùng hoang dã, lương thực của các ngươi đâu?”

 

“Đúng vậy, lương thực đâu?” Hoàng Thiên có chút lơ mơ, rõ ràng nhà mình đã rất cố gắng cày cấy, nhưng vẫn không có lương thực.

 

“Ngươi suy nghĩ kỹ càng một chút, lương thực của ngươi đều đi đâu rồi?”

 

Hoàng Thiên rơi vào trầm tư, thu hoạch mấy năm nay của họ, bây giờ hẳn là không đến mức không có cơm ăn mới đúng.”

 

 

“Đây gọi là chủ nghĩa duy vật…”

 

Vương Thăng chuyển giao một vài thứ mình nhớ được cho Hoàng Thiên, đương nhiên, hắn cũng nói có một vài thứ chưa chắc đã phát huy hoàn toàn tác dụng.

 

Cường giả áp chế kẻ yếu là chân lý trong thiên nhiên.

 

Trong thế giới có cá thể mạnh mẽ, rất nhiều thứ không thể nào làm được.

 

Rốt cuộc phải làm thế nào, còn cần phải xem Hoàng Thiên thay đổi ra sao.

 

Đây là một quá trình cực kỳ gian nan, rất có thể đến khi chết rồi vẫn chưa chắc đã thành công.

 

 

Chuyện như đất đai khí hậu không thuận lợi thực sự quá nhiều.

 

Vương Thăng chỉ dạy bảo, có thành công hay không còn phải xem số phận.

 

Kết quả thất bại, cũng chỉ là quay về trạng thái cũ mà thôi.

 

Thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian dạy dỗ còn lâu hơn Vương Thăng tưởng tượng, mất gần hai tháng.

 

Phần lớn nội dung đều do Hoàng Thiên tự mình học bằng cách ghi nhớ.

 

Có điều dù là vậy, Hoàng Thiên vẫn có sự thay đổi rõ rệt.

 

Cậu ta biết vì sao cả nhà mình cố gắng cày cấy, vẫn không có lương thực, đồng thời cũng hiểu lúc trước mình nông cạn đến mức nào.

 

Chuyện mà cậu ta muốn làm, chỉ hai chữ “khó khăn” thì không đủ để hình dung.

 

Nhìn Hoàng Thiên trở nên phấn chấn hơn trước, Vương Thăng rất hài lòng, ít nhất chứng tỏ bản thân hắn không dạy tốn công vô ích.

 

 

0.10842 sec| 2430.492 kb