“Tiểu thúc, chuyện gì đã xảy ra, tại sao cứ nhìn chằm chằm vào chúng con?”
Lần này đám trẻ Vương Linh Vi đã thực sự sợ hãi.
Vừa rồi Vương Thăng vô tình phát ra loại khí thế khiến chúng không thể tiếp nhận.
“Có một số vấn đề, đừng di chuyển, ta xem giúp các ngươi.”
Cảm nhận được trên người chúng có sức mạnh tà ác, hiện tại khả năng là vẫn còn.
“Tiểu thúc, trên người chúng con có vấn đề gì sao?”
Vương Linh Vi đã tu hành được vài năm. Mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng cũng biết một số điều, chung quy là do tuổi nhỏ, thêm bị Vương Thăng dọa sợ, cho nên có chút hoảng loạn.
Vương Thăng chỉ đơn giản an ủi: “Không sao đâu, các ngươi có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Toàn bộ đều lắc đầu.
“Vậy không cần phải hoảng sợ, sẽ sớm ổn cả thôi.”
Nói là nói như vậy, nhưng tình hình thực sự không dễ dàng lắm.
Sức mạnh tà ác đó rõ ràng đã xâm nhập vào bên trong cơ thể, Vương Thăng không nghĩ đó là một điều tốt.
“Ngược lại ta muốn xem rốt cuộc là chuyện gì!”
Trong lòng hắn lẩm bẩm một lúc lâu, dốc toàn lực dùng thần niệm kiểm tra tình trạng đám trẻ Vương Linh Vi.
Đầu tiên là tình trạng thể chất.
Nhìn bề ngoài, không có vấn đề gì, chúng cũng không có cảm thấy khó chịu.
Tuy nhiên, Vương Thăng đã trải qua “Khí Xông Ổ Bệnh” cho nên rất rõ tình trạng thể chất của một người, không thể nhìn vào các biểu hiện bên ngoài, đôi khi cơ thể sẽ lừa dối con người.
Bởi vì từng có kinh nghiệm, Vương Thăng nhanh chóng kiểm tra xong, cũng lập tức có kết quả.
“Kinh mạch thông suốt, mặc dù có một số vấn đề nhỏ, nhưng tác động không lớn, tình trạng thể chất cực kỳ khỏe mạnh.”
Nói cách khác, có lẽ sức mạnh tà ác không ảnh hưởng đến cơ thể.
Sau đó là đến sự ưu tiên hàng đầu: tinh thần lực.
Tinh thần lực là một thứ tương đối không rõ ràng, điều động hoạt động cơ thể.
Nếu không tu luyện và tăng cường, nó thực sự rất mong manh và rất khó tìm.
Do đó, khi kiểm tra tinh thần lực, Vương Thăng không chỉ cần nhiều năng lượng hơn mà còn cẩn thận vô cùng.
May mắn thay, toàn bộ quá trình đã suôn sẻ và không mất nhiều thời gian.
Cuối cùng, hắn đạt được một kết quả rất bất ngờ.
Không có vấn đề gì cả!
Trước đó rõ ràng cảm nhận được sức mạnh tà ác trên người đám trẻ Vương Linh Vi, nhưng sau khi kiểm tra, đám trẻ Vương Linh Vi không có vấn đề
lớn về mặt thể chất và tinh thần, vấn đề nhỏ cũng đều là bình thường, toàn bộ đều vô cùng khỏe mạnh.
“Không ảnh hưởng ngay? Nhưng cũng không đúng, ngay cả dò xét tỉ mỉ cũng không thấy sự tồn tại của loại sức mạnh đó, như thể nó đã biến mất vào hư không.”
Trong đầu Vương Thăng không ngừng suy nghĩ về mọi khả năng, nhưng vẫn không có manh mối.
Đám trẻ Vương Linh Vi thực sự bình thường.
Sức mạnh tà ác dường như chưa bao giờ tồn tại, mọi thứ chỉ là ảo giác của hắn.
Nhưng sức mạnh tà ác hắn vừa cảm nhận được thực sự tồn tại.
“Không có sự bất thường chính là bất thường lớn nhất!”
Khi hắn thở dài trong lòng, Vương Linh Vi nói: “Tiểu thúc, tình hình của chúng con có nghiêm trọng không?”
Vương Linh Vi và những đứa trẻ khác nhìn về phía Vương Thăng, như thể nhìn thấy lão trung y, không biết chuyện gì đã xảy ra, có chút hoảng loạn.
Lần đầu tiên chúng nhìn thấy Vương Thăng cau mày, chúng có bệnh gì không thể chữa được sao?
Vương Thăng cũng phản ứng lại, nói: “Cơ thể các ngươi không xảy ra vấn đề gì, rất khỏe mạnh.”
“Thật sao?”
“Thật!”
Hắn không nói bừa. Mặc dù hắn cảm thấy có vấn đề, nhưng từ kết quả kiểm tra, đúng là bọn trẻ thực sự khỏe mạnh.
Khi nghe thấy hắn chắc chắn, đám trẻ Vương Linh Vi cũng thả lỏng một chút, không có vấn đề gì thì tốt.
“Không sao, về nhà thôi!”
Bây giờ không có vấn đề gì, Vương Thăng không muốn để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, lưu lại chút bảo hộ trên người đám trẻ Vương Linh Vi, về sau không cần quá lo lắng.
Không phải là hắn không muốn tiếp tục điều tra, nhưng thực sự không có manh mối.
Vương Thăng dự định sẽ đợi cho đến khi thực lực mạnh hơn, lúc đó có thể có những thu hoạch mới.
Rốt cuộc, sau khi giai đoạn “Luyện tinh hóa khí - Ngưng hỏa” kết thúc là đến giai đoạn “Luyện khí hóa thần”. Giai đoạn này thần lực có biến hóa cực kỳ lớn, đến lúc đó không chừng có thể phát hiện ra nhiều thứ hơn.
Đã như vậy, vẫn nên quay lại trại Thanh Sơn một thời gian.
Khi họ rời Giang Nguyên Thành, Giang Nguyên Thành vẫn đang rối loạn vì chuyện xưng vương. Rất nhiều người biết rõ rằng bốn thế lực xưng vương chính là vì muốn trở thành triều đại tiếp thời.
Thời gian triều đại Đại Chu sụp đổ, chỉ là một, hai tháng.
Những thế lực này đã không thể chờ đợi được nữa.
Có điều không ai dám ra mặt dám nói điều gì, bởi vì bốn thế lực bá chủ bây giờ dường như là mạnh nhất.
Không ai dám gây rối, cũng không ai dám nói lung tung, lỡ đâu tai vách mạch rừng, đến lúc bị bắt sẽ rất phiền phức.
Bất kể họ có sẵn sàng hay không, mọi người đã vô tình trở thành người của vong quốc, Đại Chu thực sự biến mất rồi.
Chương 500 - Như có như không 2
Tuy nhiên, mọi người cũng khá thích nghi với điều này. Gần như năm trăm năm của triều đại đã xâm nhập vào lòng dân từ lâu, sự sụp đổ của Đại Chu chỉ là một lần nữa tái sinh, khoảng thời gian này kiểu gì cũng phải trải qua.
Tất cả chỉ cần thích ứng với danh phận mới.
…
Sự hỗn loạn của thế giới bên ngoài không thể ảnh hưởng đến Vương Thăng. Bởi vì chỉ có mấy trăm cây số hành trình, Vương Thăng đã cho Đại Bạch tăng tốc và vội vã trở về trong ngày hôm nay.
Bây giờ Đại Bạch dù ở trạng thái bình thường, thực lực cũng tương đương võ giả cấp bảy trở lên, cho nên tốc độ rất nhanh.
Không mất nhiều thời gian để tiến vào phạm vi của ba huyện.
Nơi bọn họ tiến vào là huyện Lộc Thủy. Ở đây, Tôn Tinh cùng họ mỗi người một ngả, hắn ta muốn đi tìm Võ gia và người thân của mình.
“Đoạn đường này đa tạ đại nhân chiếu cố!”
Tôn Tinh biết rằng nếu không có Vương Thăng, hắn ta có thể đến đây, nhưng không thể dễ dàng như vậy.
Chuyện quân khởi nghĩa vào thành, hắn ta cũng không thể dễ dàng giải quyết.
“Không có gì, tiện tay thôi, tách nhau ở đây đi, vị trí của Võ gia hẳn là rất dễ tìm. Thay ta hỏi thăm Võ Nguyên Thành. Thông tin hắn cung cấp rất hữu ích.”
Nếu không phải vì tin tức của Võ Nguyên Thành, hắn sẽ không có được nhiều tin tức như vậy.
“Nhất định!”
Đoàn người tách nhau ở đây.
Không mất nhiều thời gian để Tôn Tinh tìm thấy Võ gia, trên người hắn ta có tín vật, chẳng mấy chốc đã thấy Võ Nguyên Thành.
Nhìn thấy Tôn Tinh, Võ Nguyên Thành cảm thấy nhẹ nhõm: “Sao ngươi lại đến đây, không phải ta nói có chuyện không làm được mới đến tìm sao?”
Mặc dù không thể bỏ cơ nghiệp, nhưng hắn coi trọng tính mạng mình hơn, sớm đã sắp xếp xong.
Biết được đế đô đã sụp đổ, Tôn Tinh sẽ không trở lại trong một, hai tháng, hắn vẫn lo rằng Tôn Tinh đã chết trong cuộc náo loạn.
“Lão gia, chuyện là thế này …”
Tôn Tinh kể mọi chuyện cho Võ Nguyên Thành, sau đó hỏi: “Lão gia, vị đại nhân kia là ai, ta cảm thấy hắn mạnh đến đáng sợ, có khả năng Đại Tông Sư bình thường cũng không bằng hắn.”
“Không ngờ ngươi lại cùng vị đại nhân đó quay về. Đây cũng là cơ duyên của ngươi. Vậy để ta nói ngươi biết, ta có thể sống ổn định ở đây, là do khu vực này được vị đại nhân kia che chở, hắn là thần bảo hộ ở đây, thực lực cực kỳ cao cường, tóm lại cung kính chút là được rồi! “
Tôn Tinh không ngờ Vương Thăng còn có địa vị như vậy.
Vậy là lần này cơ duyên của hắn ta không nhỏ, trước khi đi vị đại nhân còn cho hắn ta một bình đan dược.
Lần này phát tài rồi!
…
Ở bên khác, sau khi rời huyện Lộc Thủy, Vương Thăng đã đưa nhóm người đến vị trí ban đầu của thôn Thanh Sơn.
“Cuối cùng cũng tới, ngươi được giải phóng!”
“Grào!”
Đại Bạch gầm lên, sau gần nửa năm làm phương tiện di chuyển, bây giờ có thể được coi là giải phóng, về sau có thể tận hưởng cuộc sống mỗi ngày rồi.
Lần này ra ngoài cũng chơi chán rồi, vừa vặn có thể nghỉ ngơi một chút.
Sau khi vào thôn Thanh Sơn, Lưu Kiến An, Vương Linh Vi và những đứa trẻ khác rõ ràng là rất phấn khích. Chúng có thể lập tức về nhà rồi, ra ngoài lâu như vậy, chúng đều rất nhớ người thân.
“Đừng chạy lung tung, lên núi, về trại!”
Tất nhiên đường lên núi không thể làm chậm bước họ, không lâu sau họ đã trở về trại Thanh Sơn.
Thời gian trôi qua, thôn trưởng rõ ràng không nhàn rỗi. Ông ấy đã xây dựng lại khu trại, cả khu trại thay đổi khá nhiều.
Đầu tiên là con đường trong trại. Những con đường ban đầu đều là đất, bây giờ tất cả đều được đá phiến bao phủ, trông ngay ngắn sạch sẽ.
Ngoài ra còn có nhà. Nhà trong trại Thanh Sơn đều là lều trại do đám cướp để lại, sau khi cải tạo, mặc dù nó có thể ở, nhưng chất lượng không được tốt.
Hiện tại không ít ngôi nhà đã tiến hành cải tạo, không những kiên cố hơn mà còn đẹp hơn.
Thần niệm vừa mở ra, Vương Thăng thấy ngôi nhà của mình được tu sửa lại, có thể nói đó là căn tốt nhất.
Hầu như mọi thứ đã được chỉnh trang như mới.
Mấy năm trước vì nhiều chuyện phải gấp gáp xử lý, bây giờ ổn định rồi có thể làm những việc này.
Vương Thăng đưa đám trẻ vào trại, nhanh chóng có người thấy bọn họ.
Chủ yếu là Đại Bạch không thích thu nhỏ, vẫn là một cơ thể khổng lồ, điều này cực kỳ rõ ràng.
Chẳng mấy chốc, thôn trưởng đã dẫn theo nhiều người tới.
“Trở về là tốt rồi!”
Vương Thăng gật đầu, nói vài lời rồi trở về nhà.
Mặc dù ngôi nhà đã được cải tạo, nhưng cấu trúc không thay đổi, hắn vẫn quen thuộc với nó, không có nhiều chỗ lạ lẫm.
Mà hắn vừa ngồi được một lát, thì Nguyệt đến.
“Ngươi muốn hỏi về cốc chủ Quan Tinh cốc sao?” Vương Thăng biết mục đích của Nguyệt.
“Đúng vậy, Vương Thăng đại nhân.” Nguyệt vẫn cung kính như trước.
Lúc xử lý tiểu hoàng chủ, Vương Thăng cũng đã điều tra một vài chuyện về cốc chủ Quan Tinh cốc.
Đáng tiếc về trận chiến đó, ngoại trừ mọi người nhìn thấy đó là một trận chiến đồ sộ tráng lệ, thì không có thông tin hữu ích nào khác.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo