Lúc này hắn còn đang trấn áp sức mạnh của “Hương hỏa”, cho nên đầu tiên hắn cũng không chú ý tới sức mạnh thần bí này, định trấn áp theo lệ cũ.

 

Cho đến khi tiếp xúc với nó, hắn mới phát hiện sức mạnh này hoàn toàn khác biệt với “Hương hỏa”.

 

Không chỉ như thế, mặc dù sức mạnh của “Hương hỏa” rất mạnh nhưng ngoại trừ điên cuồng muốn đi vào thân thể của hắn, nó không có chút ác ý nào. Nhưng sức mạnh này tuy đã được che giấu nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được ác ý giấu dưới sức mạnh này, một loại ác ý rất khủng khiếp.

 

Sau khi nhận ra được ác ý tiềm tàng trong đó, sắc mặt của Vương Thăng trầm xuống.

 

“Là người nào chú ý đến ta vậy, giấu đầu lòi đuôi!”

 

Vương Thăng sử dụng thần niệm, trấn áp sức mạnh này.

 

 

Mặc dù thần niệm của hắn đã dùng để trấn áp sức mạnh của “Hương hỏa ”, nhưng đó cũng không phải là toàn bộ.

 

Mặc dù sức mạnh này rất thần bí, nhưng vẫn không vượt qua quy cách.

 

Giống với cách làm khi đối mặt với sức mạnh “Hương hỏa”, không lâu sau, sức mạnh mang ác ý này đã bị hắn trấn áp một cách dễ dàng, không cần dùng quá nhiều sức.

 

“Sức mạnh này không mạnh bằng sức mạnh của “Hương hỏa”!”

 

Sức mạnh này rất thần bí, Vương Thăng dựa vào thần niệm của mình, có thể phân tích ra một số thứ.

 

Thế là dưới tác dụng của thần niệm, sức mạnh thần bí này không còn thần bí nữa, mặc dù trên bản chất cũng coi như là mạnh mẽ, nhưng so với sức mạnh “Hương hỏa”, nó không chỉ kém một cấp độ.

 

Hắn cảm nhận kỹ càng, lại cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Tuy không cùng sức mạnh nhưng sao lại có cảm giác giống nhau nhỉ?”

 

Nếu phân tích cẩn thận sẽ thấy bóng dáng của sức mạnh “Hương hỏa” trong đó, nhưng loại cảm giác này chỉ có trong nháy mắt, không bao lâu, hắn thấy loại cảm giác này biến mất, dường như mới vừa rồi là ảo giác.

 

Nhưng Vương Thăng không cho rằng đây là ảo giác.

 

Nếu có cảm giác này, chắc chắn là có nguyên nhân.

 

Đáng tiếc, dù sao đó hắn phân tích như thế nào cũng không cảm nhận được nữa.

 

“Đã như vậy thì biến mất đi!”

 

Loại sức mạnh này không biết kém sức mạnh “Hương hỏa” bao nhiêu lần.

 

Đối mặt với sức mạnh “Hương hỏa”, Vương Thăng không có cách để đối phó, chỉ có thể phong ấn tạm thời, nhưng đối mặt với loại lực lượng này…

 

 

Khí huyết chi lực bộc phát!

 

Thế bộc phát!

 

Hai loại sức mạnh đồng thời bộc phát, va chạm tại chỗ bắt được sức mạnh thần bí kia.

 

Bên trong hư không, hai loại sức mạnh phối hợp lẫn nhau, dường như hóa thành một cái cối xay, sức mạnh khổng lồ không bao lâu đã tiêu diệt sức mạnh ác ý kia một cách hoàn toàn, không còn sót lại bất cứ thứ gì.

 

Cảm nhận thấy sức mạnh ác ý đã biến mất hoàn toàn, Vương Thăng cũng chưa thể bình tĩnh lại.

 

Nếu như nói sức mạnh “Hương hỏa” hắn còn có thể miễn cưỡng biết được nơi phát ra, hắn lại hoàn toàn không biết được bất cứ đầu mối nào của sức mạnh ác ý này, không biết nó đến từ nơi nào.

 

Sức mạnh này thật khó hiểu, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào.

 

“Sức mạnh này đến từ đâu, vì sao lại có mang ác ý, vì sao ta lại cảm thấy nó có liên quan đến sức mạnh ‘Hương hỏa tín ngưỡng’?”

 

Sự thay đổi đột ngột khiến Vương Thăng mơ hồ.

 

Chuyện này không có trong tính toán của hắn.

 

Cuối cùng không có đầu mối gì, hắn cũng chỉ có thể về Giang Nguyên Thành. Lúc trước, bởi vì sức mạnh thần bí xuất hiện, nên hắn đã dùng dịch chuyển tức thời.

 

Rất nhanh, hắn đã trở về trước mặt đám người Lưu Kiến An.

 

Đám người Lưu Kiến An còn chưa phản ứng kịp, bởi vì lần này Vương Thăng biến mất ở trước mặt bọn họ.

 

Tiểu thúc, xảy ra chuyện gì rồi à? Nhìn thúc có vẻ rất nôn nóng!”

 

 

Lần đầu tiên Vương Linh Vi thấy tiểu thúc của mình như thế, vì vậy có hơi tò mò.

 

Trong đầu của Vương Thăng toàn là sức mạnh mang ác ý kia, lòng có chút bồn chồn, đáp lại: “Không có việc gì, xử lý một số chuyện.”

 

Đồng thời hắn sử dụng nhiều thần niệm hơn, để nó trải ra.

 

Không biết là sức mạnh mang theo ác ý kia có quay lại hay không, vì vậy hắn phải tăng cường phòng bị.

 

Theo sự diệt vong của hoàng triều, dường như thế giới này càng ngày càng quỷ dị!

 

Nhất định phải chuẩn bị cho tốt.

 

Vừa mới trải thần niệm ra, hắn lại một lần nữa cảm nhận được sức mạnh có mang ác ý kia.

 

Hơn nữa lần này sức mạnh có mang ác ý không chỉ có một mà còn từ từ ẩn nấp, biến mất. Cảm giác của hắn càng ngày càng yếu.

 

Mà nơi sức mạnh phát ra lại là trên người của đám trẻ Vương Linh Vi!

 

Sau khi phát hiện ra đám trẻ Vương Linh Vi dường như có loại sức mạnh đó, Vương Thăng tập trung trực tiếp cho thần niệm đi vào đám người Vương Linh Vi.

 

Hành động của hắn dường như hơi muộn, sức mạnh tà ác biến mất nhanh chóng, hoặc là nói đang trong quá trình kết thúc.

 

Thần niệm của hắn vừa tiếp xúc với đám người Vương Linh Vi, sức mạnh tà ác lập tức biến mất, dường như chưa bao giờ tồn tại.

 

Tuy nhiên, Vương Thăng chắc chắn cảm giác vừa rồi chắc chắn không phải là ảo giác.

 

Bởi vì dù hắn không hoàn toàn bắt được loại sức mạnh đó, ít nhất cũng bắt được đuôi của nó.

 

 

“Quả nhiên!”

 

 

1.64143 sec| 2435.172 kb