Việc này khiến không ai dám nhúc nhích.

 

Họ muốn có đồ ăn vì không muốn chết, nhưng nếu cố chấp bước lên thì sẽ chết.

 

Bọn họ hiểu rõ chuyện này.

 

Những người đến sau bắt đầu theo dõi những người đầu tiên nhận được đồ ăn, muốn ra tay cướp đoạt.

 

“Lấy được lương thực thì mau ăn đi, ta sẽ ở đây quan sát.”

 

Không cho chuyện cướp đồ ăn xảy ra.

 

Quả nhiên, có họ ở đây nên không ai dám cướp đồ.

 

Những người nhận được lương thực đầu tiên cũng biết không biết nói gì, như sợ bị cướp mất nên chỉ hai, ba miếng đã ăn hết đồ ăn của mình.

 

Thấy đám người ăn xong, Vương Thăng định rời đi. Nhưng đúng lúc này, hai huynh muội đến đầu tiên lại quay lại.

 

“Cảm tạ đồ ăn của ngài, vô cùng cảm tạ.” Sau đó người anh quay sang hướng khác và nói: “Còn nữa, cảm ơn đại lão hổ đã không ăn thịt ta!”

 

Vương Thăng: “!!!”

 

 

Trong lòng Vương Thăng rất kinh ngạc.

 

Hắn luôn dùng thần niệm để mở ảo ảnh, nói cách khác, mọi người chỉ nhìn thấy đây là một chiếc xe ngựa bình thường.

 

Nhưng người kia lại nói cảm ơn đại lão hổ.

 

Hắn dùng thần niệm mạnh mẽ tra xét người này, sau đó hỏi: “Ngươi tên gì?”

 

“Đại nhân, ta tên là Hoàng Thiên!”

 

Hoàng Thiên biết người trong xe mới là chủ nhân thực sự nên khi nghe câu hỏi này, cậu bé lập tức cung kính trả lời.

 

Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài.

 

Không lâu sau, giọng nói trong xe lại vang lên: “Là trùng hợp sao? Thôi bỏ đi, ngươi có muốn theo ta không!”

 

Hoàng Thiên vui sướng, cậu nhóc biết đây chính là cơ hội của mình.

 

Chỉ cần nắm bắt nó thật tốt thì có thể thay đổi vận mệnh của mình và muội muội.

 

Nhưng cậu bé vẫn muốn hỏi thêm: “Đại nhân, ta có thể dẫn theo muội muội không?”

 

“Có thể!”

 

Tôn Tinh nhường chỗ để Hoàng Thiên và muội muội của cậu ngồi lên.

 

“Đến Thiên Sơn Thành!”

 

Thiên Sơn là thành đầu tiên mà bọn họ tới sau khi rời khỏi Thục Châu. Muốn quay về Thục Châu thì nhất định phải đi qua thành này.

 

Vốn dĩ bọn họ cách Thiên Sơn Thành không xa, nếu không đã không gặp nhiều người tị nạn như vậy.

 

 

Đại Bạch tăng tốc, dọc đường đi Vương Thăng không nói gì.

 

Nội tâm của Hoàng Thiên thấp thỏm không yên.

 

Cậu bé không biết người đàn ông ngồi xe hổ kéo này gọi cậu đến với mục đích gì, nhưng cho dù là tốt hay xấu thì đây cũng là một cơ hội.

 

Nếu cậu bé không biết nắm bắt cơ hội này thì sớm muộn gì hai huynh muội cậu cũng sẽ chết ở nơi hoang dã.

 

Vì Đại Bạch chạy nhanh hơn nên chẳng mấy chốc đã đến Thiên Sơn Thành. Nó dừng lại trước khách điếm Duyệt Lai.

 

Bây giờ, phần lớn chủ của khách điếm Duyệt Lai đều biết sự tồn tại của hắn nên ở Thiên Sơn Thành, hắn cũng nhận được sự tiếp đón nhiệt tình nhất.

 

“Dẫn hai người này đi tắm rửa rồi chuẩn bị một chút đồ ăn.”

 

“Không thành vấn đề!”

 

Chính chưởng quỹ tự mình tiếp đãi, dẫn Hoàng Thiên đi xuống.

 

Sau đó đám người Vương Linh Vi mới lộ ra vẻ tò mò của mình:

 

Tiểu thúc, bọn họ có vấn đề gì à?”

 

Chúng có thể hiểu việc Vương Thăng giúp đỡ, nhưng làm như bây giờ thì đây là lần đầu tiên.

 

“Cậu bé tên Hoàng Thiên kia hơi đặc biệt.” Vương Thăng không nói thêm gì: “Các ngươi ăn đi!”

 

Không lâu sau, Hoàng Thiên và muội muội đều tươi tắn hẳn lên.

 

Hai đứa trông hơi gầy, có vẻ như không đủ dinh dưỡng.

 

Muội muội thì nấp đằng sau Hoàng Thiên, không dám thò đầu ra nhưng thỉnh thoảng vẫn nhô cái đầu nhỏ lên, lén lút nhìn Vương Thăng, trong mắt tràn ngập sự biết ơn.

 

 

“Đại nhân!” Hoàng Thiên không biết nên gọi như thế nào, cậu ta chỉ biết đại nhân là cách gọi quyền quý nhất nên mới gọi như vậy. Đó là cách xưng hô hạ mình xuống.

 

Sau khi ăn no, đám người Lưu Kiến An đã đi nghỉ ngơi.

 

Ở đây chỉ còn lại Vương Thăng và hai huynh muội Hoàng Thiên.

 

“Chắc chắn ngươi rất tò mò vì sao có nhiều người như vậy mà ta lại cố tình tìm ngươi, phải không?”

 

Hoàng Thiên gật đầu theo bản năng, đây cũng là nghi hoặc lớn nhất của cậu bé.

 

Trước khi trả lời vấn đề này, trước tiên Vương Thăng ta muốn hỏi ngươi mấy câu. Có phải ngươi thường cảm thấy đau đầu như muốn nứt ra, hơn nữa, càng lớn lên, hiện tượng này càng nghiêm trọng không?”

 

Hoàng Thiên đột nhiên ngẩng đầu, đúng là cậu bé bị như vậy.

 

“Phải!”

 

“Ngươi luôn cảm thấy trong đầu có gì đó?”

 

“Phải!” Hoàng Thiên tiếp tục gật đầu.

 

“Ngươi không phải…”

 

Vương Thăng hỏi liên tục vài câu và không ngoài ý muốn, câu trả lời của Hoàng Thiên luông là “phải”.

 

Sau khi hỏi xong, Vương Thăng nói: “Đó là lý do ta chọn ngươi.”

 

Hoàng Thiên hơi kích động: “Đại nhân biết ta có bệnh lạ?”

 

“Bệnh lạ?” Sắc mặt Vương Thăng hơi lạ, sau đó cười nói: “Đây không phải là bệnh lạ, mà là cơ duyên!”

 

“Cơ duyên?!”

 

 

Hoàng Thiên không hiểu, “bệnh lạ” tra tấn cậu lâu như vậy lại là cơ duyên, hơn nữa, với dáng vẻ của vị đại nhân trước mặt thì có lẽ “cơ duyên” này cũng không nhỏ.

 

“Xin hỏi đại nhân, rốt cuộc cơ duyên này là gì? Nói thật với ngài, ta luôn cảm thấy mình sẽ sống không được bao lâu!”

 

“Nếu không gặp được ta, đúng là ngươi sẽ không sống được bao lâu nữa, không phải ai cũng nuốt trôi được cơ duyên này.” Vương Thăng khẳng định lời nói của Hoàng Thiên: “Hoàn cảnh của ngươi rất đặc biệt, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp người như ngươi…”

 

 

1.47906 sec| 2436.633 kb