Nhưng…
“Những thứ cần giao cho ngươi, ta đã giao cả rồi, những thứ này đều là trí tuệ của “con người”, rất vĩ đại, nhưng có câu ngươi phải nhớ kỹ, “học của người thì sống, bắt chước người thì chết”.”
“Học của người thì sống, bắt chước người thì chết… Ta hiểu rồi, tiên sinh!”
Sau hai tháng học hành, có vài lời Hoàng Thiên vẫn hiểu được.
“Nếu thế, cũng đã đến lúc chia ly rồi, có thể đi đến bước kia, phải xem chính bản thân ngươi.”
Với chí hướng và những gì đã học được, cộng thêm bí tịch và thần thông Vương Thăng cho, Hoàng Thiên không thích hợp đi theo hắn nữa.
Chỗ thích hợp nhất với Hoàng Thiên không phải là chỗ khác, mà chính là thời loạn thế này.
“Ta hiểu rồi, tiên sinh, cảm ơn ngài đã dạy dỗ.”
Hoàng Thiên một lần nữa quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.
Ở chung gần hai tháng, cậu ta đã hiểu đại khái tính cách của Vương Thăng, biết rằng nếu mình xảy ra chuyện bất trắc, đây chính là lần cuối cùng hai người gặp mặt.
“Không có gì, chắc ngươi cũng hiểu, thiên hạ không có bữa cơm trưa miễn phí, ta dạy ngươi càng nhiều, thì ngươi càng nguy hiểm.”
Hoàng Thiên không tiếp câu này, cậu ta biết rõ, nhưng như thế thì sao chứ?
Dù đây là tiên sinh tùy ý giúp đỡ, nhưng cũng khiến cậu ta thay đổi số phận, cần cảm kích vẫn phải cảm kích.
Cuối cùng, Vương Thăng và Hoàng Thiên từ biệt, Hoàng Thiên muốn thực hiện lý tưởng của mình, mà Vương Thăng thì tiếp tục tiến về Thục Châu.
Trước khi lên đường, Vương Thăng còn cho cậu ta một món quà: “Cơ quan yếu thuật - Thanh Long thiên”.
Tuy không phải là toàn bộ nội dung, nhưng nếu biết cách sử dụng, vẫn sẽ trợ giúp rất nhiều cho cậu ta.
Hoàng Thiên không nói thêm gì, chỉ trân trọng cất kỳ bảo đi, sau đó bái biệt.
“Hi vọng ngươi có thể mang đến cho ta sự bất ngờ, bất kể là loại nào!”
Vương Thăng vẫn hi vọng Hoàng Thiên có thể thành công.
Cũng không biết rốt cuộc là lúc nào.
Cuối cùng hắn vẫn không giao câu nói “thương thiên dĩ tử, hoàng thiên đương lập” cho Hoàng Thiên.
Dù sao câu này cũng bắt nguồn từ việc quan viên triều Hán thích mặc quan phục màu xanh lam, nên mới có khẩu hiệu như thế.
Nếu Hoàng Thiên muốn thay đổi, những thứ như khẩu hiệu nên tự mình nghĩ ra thì hơn.
“Đi thôi, quay về trại!”
…
Hoàng Thiên dẫn theo muội muội lên đường.
Đọc đường đi cậu ta gặp được những người từng trải qua những chuyện giống mình.
“Có muốn gia nhập với ta không?”
“Có được ăn no không?”
Hoàng Thiên sửng sốt, ý thức được điều gì đó, sau đó nói: “Nếu như thành công, có thể khiến cả đời sau của ngươi cũng được ăn no.”
“Ta sắp chết đói rồi, còn quan tâm đến đời sau làm gì.”
Lúc này muội muội Hoàng Thiên lấy ra một miếng lương khô, muốn giúp ca ca:
“Ăn cái này rồi, có thể gia nhập không?”
Người kia ăn ngấu nghiến hết miếng lương khô, rồi nói:
“Các ngươi cho ta ăn no, vậy ta theo các ngươi. À đúng rồi, ngươi muốn ta gia nhập vào giáo phái gì à?”
Hoàng Thiên suy nghĩ một chút, đáp:
“Đúng vậy, giáo phái, ăn no uống đủ, thiên hạ thái bình, Thái Bình giáo!”
…
Lúc Hoàng Thiên đang cố gắng vì lý tưởng của mình, Vương Thăng đã tới Giang Nguyên Thành.
Là thành trì đầu tiên xuất quan ở Thục Châu, qua năm tháng, dường như Giang Nguyên Thành càng thêm ổn định, càng thêm phồn vinh, náo nhiệt hơn lúc trước không ít.
Vương Thăng dự định sẽ nghỉ ngơi ở đây một thời gian, sau đó về trại Thanh Sơn luôn, lộ trình chỉ dài mấy trăm cây số.
Nhưng hắn không ngờ mình lại gặp người quen ở đây.
Mạc Dương!
Trước đây hắn cũng đã từng nhìn thấy Mặc Dương khi ở đế đô, lúc đó hắn ta cũng như bao người đục nước béo cò, vơ vét trong hoàng cung.
Lúc đó Vương Thăng cũng không để ý lắm, cùng lắm là tò mò về tính cách của Mạc Dương và hắn ta lấy tin tức từ đâu, nhưng chỉ vậy thôi.
Vốn tưởng rằng Mạc Dương đã rời khỏi Thục Châu, hoạt động ở bên ngoài rồi, nhưng xem ra chưa hẳn là vậy, dường như bọn họ vẫn còn hoạt động ở Thục Châu, hơn nữa thực lực đã mạnh hơn rất nhiều.
Mấy năm trôi qua, Mạc Dương đã là tông sư.
Tốc độ này có thể nói là quá đáng sợ.
Phải biết mấy năm trước gặp mặt hắn ra mới chỉ là võ giả cấp bảy.
Với tốc độ này, không biết là đã vượt qua bao nhiêu võ giả bình thường.
Cho dù là Vương Thăng cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Có mười bảy người xung quanh hắn, tất cả đều là tông sư.
Vương Thăng cũng có ấn tượng với mấy người này, từng gặp nhau vì chuyện của ác giao.
Mấy năm trước, những tông sư này còn không phải là võ giả cấp bảy, bây giờ toàn bộ đều là tông sư. Tốc độ này thật là đáng sợ.
Trong trại Thanh Sơn, dù có Vương Thăng cung ứng tài nguyên vô hạn cũng không thể tăng lên nhanh như vậy.
Có lẽ là do những người này gặp phải cơ duyên gì đó, nếu không thì không thể tăng lên nhanh như thế.
Nhưng đó là chuyện của bọn họ, Vương Thăng cũng không đi tìm hiểu. Lúc trước, khi Mạc Dương rời đi, hắn đã nhận ra một số chuyện lạ kì, có thể gặp được những cơ duyên này cũng không phải là không thể.
Đương nhiên, Mạc Dương không nhận ra Vương Thăng, bởi vì lúc đó Vương Thăng đeo mặt nạ.
Cho nên lúc Vương Thăng dẫn người đi qua trước mặt hắn, Mạc Dương cũng không nhận ra điều gì.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo