“Cảm ơn tiên sinh đã tương trợ.”
“Vốn dĩ là chuẩn bị cho ngài, đến lúc đó, những thứ này đều cần ngài tự mình tiếp nhận, để tăng uy vọng…”
Đã hơn một tháng trôi qua, dường như tất cả mọi việc đều đã yên ổn trở lại, thế lực cấp bá chủ vẫn từng bước mở rộng thế lực như trước đây.
Linh Kiếm Cốc và Thiên Đao Thành cũng phái quân đội riêng của mình ra để bắt đầu chiếm giữ Kiếm Châu, Dương Vũ Châu, và còn một số châu lân cận, chiến tranh loạn lạc lại rơi vào tình trạng nghiêm trọng lần nữa.
Mà cùng lúc đó, Vương Thăng mới từ Đại Mộng Phủ đi ra.
Đại Mộng Phủ khô hạn, Vương Thăng đã đi rất nhiều nơi làm mưa rơi xuống, đã giúp đỡ không ít người vượt qua được giai đoạn khó khăn, khốn khổ.
Thực ra sau nửa tháng khi bảo châu bị lấy đi, Đại Mộng Phủ dường như được giải trừ áp chế, những trận mưa đã bắt đầu rơi xuống một cách liên tục, chỉ có một số phần bên trong gần trung tâm của bảo châu là chưa có mưa rơi, vẫn đang trong tình trạng khô hạn.
Vương Thăng nuối tiếc một nơi tốt để thực hiện “Hô Phong Hoán Vũ” như thế này, vì vậy hắn đã dạo qua một vòng khắp các nơi tại Đại Mộng Phủ, đã lưu truyền lại không ít truyền thuyết.
Có người nói rằng có thần tiên ghé ngang nơi đây, nhìn thấy bách tính lầm than, cho nên có lòng gọi mưa rơi xuống.
Nhưng cũng có người nói đây không phải là thiên thần mà là một vị cường giả đã sử dụng tài năng cực kì mạnh mẽ của mình để làm trời đổ cơn mưa, cứu vớt dân chúng Đại Mộng Phủ, vì thế không thể tùy tiện gán công lao này lên trên người của thần tiên, như thế là không kính trọng vị cường giả đó.
Thực sự đã có không ít người ủng hộ ý kiến thứ hai ấy.
Lực lượng chủ lực tán thành ý kiến ấy chính là những người được Vương Thăng cho đổ cơn mưa xuống để cứu lấy khi bảo châu còn chưa bị lấy đi, còn có những người dân tị nạn mà hắn đã gặp ở trên đường nữa.
Đương nhiên là những người ủng hộ ý kiến thứ hai cơ bản đều là những con người bình thường, những võ giả càng mạnh thì họ lại càng khinh thường câu nói này, bởi vì cho dù là Đại Tông Sư hàng đầu với sức mạnh cường bạo hủy thiên diệt địa đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể nào làm trời đổ mưa như thế này được.
Đây là kết quả của việc nhận thức được kéo dài mấy ngàn năm qua.
Hai luồng ý kiến không có sự thống nhất, cũng không được truyền tới thế giới bên ngoài, chỉ được lưu truyền ở Đại Mộng Phủ.
Đồng thời cũng không có người nào chứng minh được ý kiến của mình là đúng, cuối cùng đã biến thành một truyền thuyết.
Việc xong, đi, rũ áo bào,
Thân, tên, giấu kín, ai nào có hay!
Vương Thăng cũng không cần lời cảm ơn từ bọn họ, mục đích tu luyện của hắn chính là muốn làm những gì mình thích, muốn cứu người thì cứ cứu người thôi!
Hắn cứ như thế dẫn theo đám người Lưu Kiến An rời khỏi Đại Mộng Phủ, sau đó đi về phía núi Thái Nhạc.
Sau Vũ Châu, bọn họ lại đi qua một châu lớn, đó chính là Tế Châu tại núi Thái Nhạc, cũng chính là phạm vi ảnh hưởng của thế lực Lâm Hải Thành.
Mặc dù là phạm vi thế lực của Lâm Hải Thành nhưng vì quãng thời gian chưởng quản ít, cho nên lực lượng ảnh hưởng không lớn, hơn thế nữa, đây vốn dĩ là châu phủ của Văn Cung, vì vậy hiện tại hầu hết các khu vực đều được thế lực địa phương chưởng quản.
Lại một tháng nữa đã trôi qua rồi kể từ khi Vương Thăng dẫn người đến Thái Nhạc.
Nói thật thì khoảng thời gian hai tháng ấy đối với Vương Thăng mà nói thì muốn có một sự tiến bộ lớn căn bản là điều không thể nào.
Nhưng một hoặc hai kỹ năng vẫn có thể tiến bộ.
Trong đó, điều quan trọng và mấu chốt nhất chính là tế luyện bảo châu.
“Tế luyện bảo châu: 99,95%”.
Việc tế luyện bảo châu được tiến hành sau khi tiến vào Thái Nhạc không bao lâu, tiến độ chỉ còn lại một chút xíu nữa là xong.
Về phần bảo châu, chủ yếu là Vương Thăng vẫn không biết liệu món đồ này rốt cuộc là có tác dụng gì và như thế nào, vì thế hắn luôn gọi vật đó là bảo châu, chưa từng thay đổi tên cho nó.
Hiện tại, cuối cùng bảo châu cũng đã được tế luyện xong xuôi.
Ngoài bảo châu ra, những chiến lợi phẩm khác cũng đã được Vương Thăng xử lý sắp sửa xong rồi.
Đầu tiên là Hắc Mộc, Hắc Mộc lần này so với thanh Hắc Mộc mà hắn đoạt được ở lần trước độ dài cũng xấp xỉ nhau, cho nên Vương Thăng dự định tế luyện nó thành Phi Kiếm.
Khi ở Vũ Châu, hắn đã tìm một tiệm rèn chuyên rèn binh khí cho võ giả, đầu tiên là rã vũ khí của Khương Đạo và Vĩnh Niên Vương để Hắc Mộc hấp thụ, ngoài ra còn hấp thụ rất nhiều món kim loại nói chung.
Không thể không nói đến, không hổ danh là những vị Đại Tông Sư đứng đầu, các vật liệu rèn được sử dụng để rèn binh khí thật sự không tầm thường.
Sau khi hấp thụ xong hai món binh khí cùng hàng loạt các món kim loại khác, thanh Linh Kiếm mới tuy không bằng thanh đầu tiên nhưng mà chênh lệch khá nhiều so với những gì mà hắn tưởng tượng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo