Chu Hiểu mở bàn tay đang cầm bảo châu ra, ngón tay thon dài trắng trẻo dưới ánh sáng đỏ của bảo châu trông rất đẹp, võ giả tu luyện sẽ khiến thân thể trở nên hoàn mỹ.

 

Nhưng Vương Thăng không có tâm tư thưởng thức, toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt trên viên bảo châu.

 

“Sao ta cảm giác nhiệt độ của bảo châu đang hạ thấp?”

 

“Đúng vậy, lúc mới cầm còn hơi phỏng tay, nhưng bây giờ, độ nóng gần như biến mất, chỉ còn hơi âm ấm, ngươi có thể thử lại.”

 

Chu Hiểu đưa viên bảo châu cho Vương Thăng.

 

Đúng như nàng nói, bên trong bảo châu vẫn là thế giới ngọn lửa, ngọn lửa ấy còn không ngừng rung chuyển bập bùng, nhưng nhiệt độ bên ngoài chỉ hơi ấm khi chạm vào, rất thoải mái.

 

Hơn nữa, độ ấm này không tiếp tục giảm xuống mà đang duy trì.

 

“Thật là thần kỳ, rõ ràng là gây ra hạn hán cho cả phủ, nhưng sau khi tự thu lại, nhiệt độ chỉ còn thấp như vậy.”

 

Vương Thăng nghi ngờ hạn hán ở Đại Mộng Phủ không phải do viên bảo châu này gây ra.

 

Mà hạn hán ở Đại Mộng Phủ xuất hiện cũng rất lạ, hoàn toàn không có dấu hiệu gì, hơn nữa hồ Đại Mộng còn khô cạn trông thấy đáy, khả năng không phải do ngoại lực gây ra rất nhỏ.

 

 

“Bảo vật chứa sự bí ẩn là chuyện bình thường, có lẽ do chúng ta không biết sử dụng. Hơn nữa, đây không phải là chuyện chúng ta cần làm bây giờ, mà là quyết định quyền sở hữu viên bảo châu.”

 

Trong mắt Chu Hiểu tràn đầy tinh thần chiến đấu.

 

Tuy nàng biết mình không phải là đối thủ của Vương Thăng, nhưng nàng vẫn muốn giao đấu một chút.

 

Vương Thăng cũng biết tâm tư của Chu Hiểu, gật đầu nói: “Được, vậy ở chỗ này đi!”

 

Trong phút chốc, phong vân kích động, khi hai người va chạm đã làm dấy lên cuồng phong vô tận, khuếch tán tới toàn bộ phạm vi hồ Đại Mộng.

 

Những ngọn lửa đang thiêu đốt hồ Đại Mộng bị áp lực gió khổng lồ này thổi tắt, phong áp thổi tắt, khói bụi bay thẳng lên trời.

 

Nhưng kết quả cuối cùng của trận chiến sẽ không thay đổi.

 

Chu Hiểu không phải là đối thủ của Vương Thăng, ngay cả khi Vương Thăng không vận dụng toàn bộ sức mạnh và chiêu thức thì Chu Hiểu vẫn bị đánh bại.

 

“Ngươi thắng rồi!”

 

Sau khi thua trận, Chu Hiểu vẫn rất thản nhiên, chỉnh trang quần áo của mình một chút rồi dứt khoát nhận thua.

 

Vương Thăng có chút xấu hổ.

 

Khi chiến đấu với người khác, hắn chưa từng chính thức giao đấu mà đều trực tiếp đánh chết, hủy thi diệt tích.

 

Vì vậy, hắn đã hoàn toàn quên mất bản chất của khí huyết chi lực của mình - bản chất của sự nghiền nát.

 

Thực ra Chu Hiểu cũng không quá để ý, chỉ là quần áo hơi rách nhẹ, so với chuyện này thì nàng quan tâm thực lực của Vương Thăng hơn.

 

 

Ta cảm thấy ngươi đang che giấu thực lực, lần sau ta sẽ tiếp tục tìm ngươi để giao đấu.”

 

“Được!”

 

Sau khi chiến đấu với Chu Hiểu, hắn thu hoạch được không ít thứ tốt. Hắn đã nghiệm chứng vài kỹ năng trong chiến đấu của mình.

 

Nếu là người khác, cho dù áp chế một phần thực lực của mình cũng không cách nào đạt được hiệu quả này, chứng tỏ thực lực của Chu Hiểu quả thực rất mạnh.

 

Sau khi giao đấu xong, quyền sở hữu viên bảo châu đã được xác định.

 

Nói cách khác, khi Chu Hiểu đưa bảo châu cho Vương Thăng, hắn đã được quyền sở hữu. Sau khi chứng kiến Vương Thăng ra tay với Vĩnh Niên Vương, Chu Hiểu đã nhận ra sự chênh lệch.

 

Cuối cùng hai người cùng nhau quay trở về Thiên Hà Thành, sau đó Chu Hiểu tạm biệt và rời đi, nàng phải xử lý việc của mình, không hề để ý đến chuyện lần này đã đi một chuyến tốn công vô ích.

 

Vương Thăng trở lại Thiên Hà Thành, đi tìm đám người Lưu Kiến An, bọn chúng đang ở võ đài.

 

Nhưng lúc này không gặp được người giống như Thiên Giáo, bởi vì tất cả mọi người biết đám người Lưu Kiến An có quan hệ với khách điếm Duyệt Lai, không ai dám chọc vào.

 

Tiểu thúc!”

 

“Vương thúc!”

 

Lưu Kiến An đánh xong người trên võ đài, chuẩn bị quay về khách điếm Duyệt Lai thì thấy Vương Thăng.

 

“Biểu hiện không tồi.” Vương Thăng không tiếc lời khích lệ.

 

 

Trong quá trình thực chiến trên võ đài, đám người Lưu Kiến An đã tiếp thu không ít kinh nghiệm, bọn chúng đang tiêu hóa hấp thu, tiến bộ rất nhanh.

 

Tiểu thúc, chúng ta sẽ ở đây bao lâu?”

 

“Chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta sẽ rời đi, đến Đại Mộng Phủ.”

 

Vương Thăng không muốn thay đổi lộ trình của mình, tuy Đại Mộng Phủ bị lấy mất bảo châu, nhưng chuyện khô hạn không thể giải quyết một sớm một chiều là xong, hắn vẫn có thể tiếp thu được một số kinh nghiệm.

 

 

Vương Thăng chuẩn bị tiếp tục hành trình của mình, nhưng tin tức bên trong thế lực bá chủ đã bùng nổ.

 

Tin tức đầu tiên chính là về Vương Thăng.

 

Mọi người đã được chứng kiến thực lực của Vương Thăng trong trận đấu tranh bá chủ, đột nhiên xuất hiện một Đại Tông Sư có thực lực cường đại như vậy, tất cả mọi người đều cực kỳ cảnh giác.

 

Một khi người này gia nhập vào bất cứ thế lực cấp bá chủ nào, cũng đều có thể lập tức phá vỡ cân bằng.

 

Truyền lệnh xuống, điều tra những người thân cận với Chu Hiểu, tốt nhất là những người đã ở cùng nàng ta trong thời gian gần đây.” Trịnh Tuyết Nguyệt phái người đi ra ngoài điều tra.

 

Thông tin của khách điếm Duyệt Lai rất nhanh nhạy, mạng lưới quan hệ của Thần Nữ Phong cũng không kém.

 

 

0.69083 sec| 2432.711 kb