Tu luyện cũng giống như vậy, có sự tồn tại của thanh tiến trình, chỉ cần luyện tập sẽ nhất định thành công, hơn nữa tiến độ sẽ không thấp. Nhưng nếu như có thể trực tiếp tìm ra thứ mấu chốt thì có thể gia tăng tiến độ một cách đáng kể dù cho vẫn chưa phá giới hạn.
Điểm lợi hại của thanh tiến trình chính là có cơ chế bảo hiểm và phá giới hạn này.
Tuy nhiên vào thời điểm này, Vương Thăng muốn thay đổi Hô phong hoán vũ chi thuật và nâng cao tiến độ vẫn rất khó.
Dù sao bản thân việc cải tiến Hô phong hoán vũ chi thuật đã là một chuyện rất khó, vì thế chỉ trong thời gian ngắn nhất định không thể thành công cải tiến được.
Còn không bằng mỗi ngày cày tiến độ một chút.
Thế là trong lúc đám trẻ Lưu Kiến An tiến về phía trước, sẽ phát hiện trên chặng đường tiến về phía trước trời đôi lúc lại chuyển mưa. Lúc mới bắt đầu, Vương thúc bên trong xe còn mở miệng nhắc nhở mọi người, cho đến lúc sau, Vương thúc nói đây là là một thử thách của bọn chúng.
Bọn chúng phải mang thêm tải trọng trong khi trời đang đổ mưa.
Cũng chỉ có thể chất võ giả cường đại mới không bị trúng gió, không bị làm sao khi dầm mưa.
Cứ như vậy vừa đi vừa dừng một khoảng thời gian không dài, đám người bọn họ đã tiến vào lãnh thổ Vũ Châu, bọn họ càng lúc càng tới gần Đại Mộng Phủ.
Vương Thăng đi tới thành thị lớn nhất của Vũ Châu nằm ở trung tâm Thiên Hà Phủ, Thiên Hà Thành. Đây là một trong số lưu vực sông lớn nhất Thiên
Hà Đại Châu, Thiên Hà Thành cũng vì vây quanh nó mà được đặt tên như vậy.
Mục đích hắn đến đây rất đơn giản, một là tập hợp với Chu Hiểu, hai là sắp xếp chỗ ở cho đám trẻ Lưu Kiến An ở lại đây.
Không ai có thể nói trước được cuộc chiến tranh đoạt bảo vật sắp xảy ra ở Đại Mộng Phủ sẽ xảy ra chuyện gì.
“Các ngươi ở lại nơi này, Đại Bạch và Vân Tiêu sẽ ở cùng các ngươi, đừng ra khỏi thành, Lưu Kiến An nhất định phải trông coi những người khác thật tốt.”
Lưu Kiến An là đứa lớn tuổi nhất, đã trải qua nhiều lần lưu vong và rất chững chạc, nên Vương Thăng giao cho cậu bé việc này.
“Vương thúc yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt.”
“Ta cũng sẽ dặn chưởng quỹ khách điếm chiếu cố bọn họ.” Người lên tiếng là Chu Hiểu, có vẻ nàng vừa mới tới đây.
Chưởng quỹ khách điếm Duyệt Lai Thiên Hà Thành ở bên cạnh vội vàng gật đầu, nói:
“Ta nhất định sẽ chiếu cố tốt mấy vị khách nhỏ này!”
Đùa à, hắn ta liều cái mạng già cũng phải chăm sóc thật tốt người thân của cường giả có thể nói chuyện ngang hàng với đại chưởng quỹ.
Vương Thăng gật đầu.
Hắn đã lưu lại trên người Đại Bạch và Vân Tiêu một lá bài tẩy, bọn chúng có thể bộc phát ra thực lực sánh ngang với Đại Tông Sư vào thời khắc mấu chốt, đây mới là sự bảo đảm của hắn.
Chẳng qua nghĩ đến chuyện này, Vương Thăng cảm thấy đã đến lúc chế tạo một số dụng cụ nhỏ rồi.
Đương nhiên không phải bây giờ, hắn vẫn phải đợi giải quyết xong chuyện bảo vật này trước mới tính tiếp.
“Vẫn là câu nói kia, không gây phiền phức nhưng cũng không sợ phiền phức, nếu thật sự gặp phải kẻ không chọc nổi, chịu thiệt thì chịu thiệt chút, mạng sống là quan trọng nhất, có gì đợi ta trở về tính tiếp.”
Sau khi Vương Thăng dặn dò thêm một câu, hắn và Chu Hiểu bèn rời đi, còn đám trẻ Lưu Kiến An đi theo chưởng quỹ đi về phía khách điếm Duyệt Lai.
Mọi người đều biết rõ lai lịch của khách điếm Duyệt Lai, chưởng quỹ trong các thành lớn đều thuộc cấp độ Tông Sư, nên khi thấy chưởng quỹ đích thân dẫn mình về phòng, bọn chúng đều tỏ ra kinh ngạc.
Thiên Hà Thành cũng có người của các thế lực lớn khác, nên sau khi chưởng quỹ dẫn bọn trẻ vào trong nhà trọ đã có người đến nghe ngóng tình hình.
“Chưởng quỹ, mấy đứa trẻ kia có địa vị gì thế?”
Đây là gia chủ Tiền gia Thiên Hà Thành, hắn cũng có thực lực cấp Tông Sư, bình thường đều rất thích ghé qua để ăn món tủ của khách điếm Duyệt Lai nên cũng khá quen với chưởng quỹ.
“Bọn chúng là những người thân cận của một nhân vật lớn, nói như vậy đi, cho dù là khách điếm Duyệt Lai bọn ta khi phải đối mặt với bọn chúng cũng phải cực kỳ cẩn thận. Bọn chúng sẽ ở lại đây mấy ngày, các ngươi tự tính đi.”
Chưởng quỹ cố ý nói rất to để mọi người đều nghe thấy.
Hắn ta đem chuyện này nói rõ ràng trước để tránh có người không có mắt đến kiếm chuyện.
Quả nhiên, sau khi hắn ta nói ra những lời này đã có nhiều người mất đi lòng hiếu kỳ của mình.
Gia chủ Tiền gia cũng là như vậy, sau khi hắn ta nghe được đáp áp bèn xem như chưa từng hỏi đến.
Thủ đoạn của chưởng quỹ rất hiệu quả, bây giờ không có ai ở Thiên Hà Thành dám gây sự với đám người Lưu Kiến An nữa.
Cùng lúc đó, Vương Thăng cùng Chu Hiểu đang trên đường tiến tới vị trí của bảo vật ở Đại Mộng Phủ.
Tuy tốc độ bay của hai người đều không chậm, nhưng họ vẫn có thể nói chuyện một cách tự nhiên trong hoàn cảnh như vậy.
“Cách mà ngươi bay có phải liên quan tới thần niệm không?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo