Tông Sư, Đại Tông Sư, Đại Tông Sư đứng đầu, hoặc trong tối hoặc ngoài sáng, đều đang thèm muốn bảo vật này.
Đây cũng là lần đầu tiên Vương Thăng “nhìn thấy” nhiều cường giả Đại Tông Sư như vậy.
Nhưng bây giờ hắn chỉ chú ý tới bảo vật đang chìm nổi bên trong biển lửa ở cách đó không xa.
Bảo vật là một viên đá quý hình tròn màu đỏ rực như lửa, trong suốt như pha lê, bên trong bảo châu dường như có vô số ngọn lửa đang thiêu đốt, tựa như muốn phát ra sức nóng vô tận.
Mà xung quanh nó, ngọn lửa bập bùng liếm láp bảo châu, vờn xung quanh bảo châu, nhiệt độ đáng sợ chống lại mọi thứ muốn tới gần bảo châu, có tính công kích cực kỳ mạnh mẽ.
Đồng thời, Vương Thăng cũng đã hiểu vì sao Chu Hiểu nói bảo châu chưa phát triển hết.
Tuy không quá rõ, nhưng dựa vào thực lực của Vương Thăng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, ngọn lửa chưa hoàn toàn lấp đầy bảo châu, còn có một phần không gian trống rỗng.
Điểm quan trọng nhất chính là phần không gian này đang bị ngọn lửa cắn nuốt liên tục, đồng thời, ngọn lửa bảo hộ bên ngoài cũng biến mất từng chút một, không bao lâu nữa, ngọn lửa này sẽ hoàn toàn tan biến …
Mỗi khi không gian bên trong bảo châu giảm đi một chút, ngọn lửa bảo vệ bên ngoài bảo châu cũng sẽ giảm đi một chút.
Khi thấy cảnh tượng này thì thật dễ dàng để biết được tình hình của bảo châu.
“Khó trách các ngươi sẽ nói bảo châu còn chưa phát triển xong.”
Vương Thăng nhìn thấy cảnh tượng đó, cũng theo bản năng cho rằng bảo châu còn chưa tới thời điểm xuất thế, còn phải chờ đợi.
Đương nhiên, ngọn lửa bảo hộ bảo châu cũng là một nguyên nhân rất quan trọng.
Nhiệt độ của ngọn lửa cực kì cao, không phải võ giả tầm thường có thể đột phá, chí ít võ giả cấp Tông Sư muốn đột phá thì chắc chắn sẽ phải chịu phản kích không nhẹ, thậm chí có thể bị ngọn lửa cắn nuốt.
Có lẽ chỉ có Đại Tông Sư mới có thể đối kháng với ngọn lửa hiện tại mà không phải chịu thương tích gì.
Tuy không biết vì sao có thể tạo ra bảo châu gây hạn hán, uy lực của ngọn lửa không cường đại như trong tưởng tượng, nhưng vẫn có người từ bỏ, bọn họ cho rằng bảo châu có thần dị.
Nhưng đối với Đại Tông Sư, bọn họ là những ứng cử viên có thể tranh đoạt mạnh mẽ nhất, hoàn toàn có thể chờ đến khi bảo châu phát triển xong.
Thần niệm của Vương Thăng dò xét qua bên đó, muốn kiểm tra tình hình bên trong của bảo châu.
Nhưng thời điểm sắp tới đó, thần niệm hắn lập tức cảm giác được một luồng nhiệt nóng cháy, Vương Thăng được che giấu ở dưới thần thông Kim Quang khẽ biến sắc.
Ngay cả thần niệm cũng cảm nhận được cảm giác nóng cháy, đây rốt cuộc là thứ gì?
Trong lòng Vương Thăng càng muốn có được bảo châu này.
Loại bảo vật có thể tác động đến thần niệm, bất kể thế nào hắn cũng phải lấy xem thử.
Đương nhiên, lựa chọn của hắn giống như các võ giả khác, chờ đến khi bảo châu phát triển xong mới động thủ, nếu có người muốn ra tay trước, hắn sẽ ra tay ngăn cản.
Bảo châu này chắc chắn phải phát triển xong!
“Biết nguyên nhân rồi chứ?”
Vương Thăng hiểu rõ Chu Hiểu đang nói về chuyện gì, hắn gật đầu.
“Chờ đến khi bảo châu phát triển xong, chắc phải mất cỡ một hai ngày, chú ý cho kĩ.”
“Tất nhiên rồi!”
Hai người đi đến vị trí xa hơn một chút, đến thời điểm tranh đoạt, ai ở càng gần thì sẽ phải chịu công kích càng nhiều, dù sợ hay không, cũng không cần
thiết chịu cảnh tai bay vạ gió như thế.
Về phần ngọn lửa dung nham ở nơi này, vẫn không ảnh hưởng gì đến bọn họ.
Sau khi đi tới phía sau thì lập tức có một giọng nói truyền vang, đây là giọng nói của một nữ tử: “Chu Hiểu, ngươi cũng tìm ai đó giúp sao, ngươi mà cũng biết tìm kiếm giúp đỡ!”
“Trịnh Tuyết Nguyệt, tự lo cho bản thân mình đi, nói tới việc tìm sự trợ giúp, không có ai có thể sánh với người của Thần Nữ Phong các ngươi đâu!”
Người nói chuyện đúng là thế lực cấp bá chủ, thần nữ của Thần Nữ Phong, Trịnh Tuyết Nguyệt.
Hai người đều là nữ tử Đại Tông Sư, tuy không tiếp xúc quá nhiều, nhưng cũng sẽ không nhịn được đối đầu, rất lâu trước đó đã là như vậy.
Nếu hai người gặp mặt thì lập tức phải móc mỉa vài câu.
Sau khi nghe Chu Hiểu nói, tuy Trịnh Tuyết Nguyệt hận đến nghiến răng, nhưng cũng không nói thêm gì.
Bởi vì chiến lược, Thần Nữ Phong các nàng liên hệ rất nhiều với thế giới bên ngoài, không có cách nào phản bác.
Bị người ta bắt được điểm này, Trịnh Tuyết Nguyệt cũng không tiện nói tiếp, lập tức ngậm miệng lại.
Rất nhiều người ở đây đều che giấu tướng mạo, chỉ có sáu người là không hề giấu giếm, mỗi người đứng ở các nơi khác nhau, chiếm lĩnh một khu vực riêng.
Đồng thời, Chu Hiểu cũng giới thiệu cho Vương Thăng một số người không che giấu diện mạo.
“Sáu người không che giấu dung mạo, chính là người đứng đầu sáu thế lực lớn hiện tại ngoài Biên Cảnh Quân, Quan Tinh Cốc, Văn Cung, chúng ta rất
dễ nhận biết bọn họ, cho nên hoàn toàn không cần phải che giấu thân phận nữa.”
“Nữ nhân kia chắc ngươi có biết, Trịnh Tuyết Nguyệt, người bên trái phía sau là Tôn Thanh Đại Tông Sư ở Lâm Hải Thành… người cuối cùng chính là Vĩnh Niên Vương!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo