Đó là một nhóm người tị nạn đang đi về phía trước, bọn họ đến gần trung tâm, không thể chịu đựng được nữa, bắt đầu đào vong.

 

Chu Hiểu cảm thấy dựa theo tình hình phía trước, có lẽ Vương Thăng sẽ gọi mưa xuống cho nhóm người này.

 

Vương Thăng nhìn nhóm người tị nạn đang không ngừng đi về phía trước, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong vòng vạn dặm không hề có mây.

 

Sau đó, hắn nói: “Ta đã thi triển bí thuật rồi!”

 

Không phải không thi triển, mà là thi triển cũng vô dụng.

 

“Đã thi triển rồi sao, nhưng…”

 

“Đây là giới hạn hiện tại của bí thuật thần niệm, Hô Phong Hoán Vũ bị hạn chế bởi hoàn cảnh, nổi gió thì còn có thể, nhưng dường như gọi mưa ở đây không được, bị ảnh hưởng rồi.”

 

Vương Thăng cũng không thất vọng quá nhiều, đây là chuyện đã sớm đoán được, cho nên hắn mới muốn hoàn thiện.

 

Hắn đã nghĩ ra ý tưởng, nhưng muốn thực hiện thì còn có chút khó khăn, phải cần thời gian, hoặc là chờ đợi đột phá giới hạn bất ngờ.

 

Chu Hiểu cũng không nói thêm gì.

 

Có thể cứu thì cứu, không thể cứu thì thôi vậy.

 

Vương Thăng vừa tự hỏi lần này nên làm sao để cải thiện vấn đề này, vừa lập tức rời khỏi đây với Chu Hiểu.

 

Mà nhóm người tị nạn đang đi về phía trước lại nghe được một câu.

 

“Đi thêm trăm dặm, trời sẽ có mưa, có lẽ sẽ sống được!”

 

 

Lời này tất nhiên là do Vương Thăng nói, Chu Hiểu vốn muốn nói như thế, chẳng qua bị Vương Thăng giành nói trước.

 

Nàng hiểu tại sao lại nói như vậy.

 

Mang đến hy vọng, có thể khiến nhiều người dâng lên hy vọng muốn sống.

 

Nếu trong số dân tị nạn có người nói thế, có lẽ sẽ không có tác dụng gì, nhưng nàng hoặc là Vương Thăng nói như vậy, hiệu quả sẽ khác.

 

Thần bí, không biết rõ, có đôi khi sẽ đại diện cho hy vọng.

 

Sau khi bọn họ dứt lời, quả nhiên, trong mắt của rất nhiều người dân tị nạn đều ánh lên hy vọng sống.

 

Đây không phải là những điều mà Vương Thăng và Chu Hiểu nên quan tâm.

 

Sau khi nhận ra không có cách nào để gọi mưa, hai người lập tức tăng tốc, đi tới chỗ vị trí của bảo vật trước.

 

Sau một lúc lâu, hai người đi tới trước một cái “hố sâu”.

 

Mặt đất của hố sâu bị nứt ra, bên trong có vô số xác động vật, trong đó, xác cá là nhiều nhất.

 

“Chỗ này vốn là hồ Đại Mộng, đã hoàn toàn khô cạn rồi sao?”

 

Vương Thăng nhìn bản đồ, biết thông tin về một số địa điểm quan trọng trong phủ Đại Mộng.

 

“Hố sâu” này kỳ thật vốn là vị trí của hồ Đại Mộng.

 

Theo lý thì không nên nghiêm trọng như vậy, nếu ngay cả hồ Đại Mộng cũng trở nên như này, vậy hạn hán chắc chắn sẽ không chỉ ảnh hưởng đến một phủ.

 

Chu Hiểu chắc chắn biết được một vài chuyện, nàng mở miệng nói: “Ao hồ đã khô cạn như này, mà phạm vi hạn hán cũng có hạn, dường như nguyên

 

 

nhân là do phạm vi ảnh hưởng của bảo vật kia cũng chỉ lớn đến mức đó, càng tới gần nó thì sẽ bị ảnh hưởng càng lớn!”

 

“Không chỉ như thế, dường như phạm vi đang liên tục mở rộng, nghe nói lúc đầu chỉ ảnh hưởng đến khu vực nhỏ ở hồ Đại Mộng, bây giờ đã có thể ảnh hưởng tới cả một phủ!”

 

“Phạm vi liên tục mở rộng sao?”

 

Bảo vật đang phát triển sao?

 

Vương Thăng ngày càng cảm thấy hứng thú đến bảo vật được miêu tả như là Hỏa Linh Châu này.

 

Nhưng hắn cũng có một số thắc mắc.

 

“Tại sao các ngươi lại đoán bảo vật đó chưa phát triển hết?”

 

Từ sự phán đoán của Chu Hiểu, cho dù nàng là thủ lĩnh của thế lực cấp bậc Đại Tông Sư, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại bảo vật cường đại này, dưới tình hình đó, tại sao lại đoán được bảo vật chưa phát triển hết?

 

Chu Hiểu không nói thẳng, mà trả lời: “Ngươi đi với ta tới đó xem thử thì sẽ biết thôi!”

 

Nàng dẫn Vương Thăng tiếp tục đi tới trước, đi vào sâu trong hồ Đại Mộng.

 

Càng đi vào trong thì độ ấm càng cao, thậm chí còn có một số nơi như đang bị ngọn lửa thiêu đốt.

 

Sau đó, ngọn lửa càng ngày càng nhiều, cho đến khi biến thành trạng thái bình thường.

 

Cuối cùng, Vương Thăng thậm chí cảm nhận được dung nham đang chảy xuống mặt đất.

 

Nơi này, vốn là một cái hồ, bây giờ lại biến thành Hỏa Diệm Sơn.

 

 

Ngay lúc đó, Chu Hiểu nhắc nhở nói: “Sắp tới gần bảo vật rồi, ngươi có cần che giấu mình không?”

 

Vương Thăng suy nghĩ, sau đó sử dụng thần thông Ngũ Tạng Thần của mình, Kim Quang!

 

Nếu đạt được loại thần thông này, theo lý thuyết có thể có được cơ thể bất khả xâm phạm, nhưng bây giờ hắn chỉ mới đạt tới giai đoạn đầu, cho nên chỉ có tác dụng che phủ tướng mạo của mình.

 

Có thể không lộ mặt thì không lộ mặt.

 

Đối với việc các thế lực Đại Tông Sư khác nhúng tay điều tra khách điếm Duyệt Lai, chưa nói tới việc khách điếm Duyệt Lai có để bọn họ điều tra thành công hay không, bản thân Vương Thăng có thể thay đổi nhận thức của người khác về xe hổ, vậy những gì nhìn thấy bên ngoài đều là thật sao?

 

Có lẽ chỉ có Chu Hiểu - Đại Tông Sư hàng đầu với trực giác cực kỳ nhạy cảm này, mới biết được dáng vẻ chân thật của hắn.

 

Không bao lâu sau, hai người đã tới gần bảo vật.

 

Thần niệm cho thấy có rất nhiều người đang ẩn nấp xung quanh..

 

 

3.27122 sec| 2432.289 kb