Tuy họ cho rằng Vĩnh Niên Vương khinh địch, nhưng nếu dùng toàn lực chiến đấu, cho dù không phải là đối thủ thì hắn ta cũng sẽ không thảm như vậy.

 

Nhưng người này lại liên thủ với Chu Hiểu đã cướp được bảo châu. Dưới tình huống này, khả năng bọn họ đoạt được bảo châu là rất nhỏ, hơn nữa còn có thể tiền mất tật mang.

 

Từ bỏ có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

 

Biến số này này chủ yếu là do tên cường giả toàn thân được bao bọc bởi kim quang kia.

 

Thực lực của hắn cực kỳ cường đại, nếu một mình chiến đấu thì không phải là đối thủ của hắn, cùng lắm chỉ có thể bảo toàn mạng sống.

 

Rốt cuộc Chu Hiểu mời được tuyệt thế cường giả này ở đâu?

 

Trịnh Tuyết Nguyệt đi cách xa người Chu Hiểu, không quay đầu lại mà rời đi.

 

Tôn Thanh cũng nhìn lướt qua rồi xoay người rời đi.

 

Lần này xuất hiện biến số đã phá vỡ cân bằng. Đây vốn là một trận rồng tranh hổ đấu, nhưng do sự xuất hiện của biến số mà kết thúc qua loa như vậy.

 

So với bảo châu, bọn họ muốn sống hơn.

 

 

Vương Thăng nhìn đám người đang rời đi, có chút ngoài ý muốn.

 

“Sao lại đi rồi, không muốn thử một chút sao?”

 

Chu Hiểu đi tới bên cạnh hắn giải thích: “Bởi vì so với bảo châu không biết uy lực, không biết cách sử dụng, có lẽ lực hấp dẫn của khí vận Đại Tông Sư lớn hơn một chút.”

 

“Bọn họ đều cho rằng chỉ cần trở thành khí vận Đại Tông Sư là có thể trấn áp và giải quyết tất cả phiền toái, cũng dễ dàng lấy bảo châu về.”

 

“Nghĩ ra ý tưởng này, bọn họ không sợ dù trở thành khí vận Đại Tông Sư cũng không thể trấn áp ta sao?”

 

“Không sợ, bọn họ chưa từng nghĩ tới khả năng này.” Chu Hiểu lắc đầu: “Đây là lịch sử của gia tộc nói cho họ biết. Lịch sử tương truyền trong gia tộc là chỉ cần trở thành khí vận Đại Tông Sư, không có chuyện gì của Đại Chu là không thể giải quyết.”

 

Khi Chu Hiểu nói về khí vận Đại Tông Sư, giọng điệu không để ý lắm, có lẽ đây luôn là suy nghĩ của nàng.

 

Đặc biệt sau khi từ chỗ của Vương Thăng nàng biết được khí vận Đại Tông Sư có khả năng có vấn đề, nàng càng nghĩ như vậy.

 

Mà Vương Thăng càng thêm hiểu rõ về khí vận Đại Tông Sư.

 

Rốt cuộc điều gì đã khiến những gia tộc này mê tín khí vận Đại Tông Sư đến vậy?

 

Vương Thăng cảm thấy chuyện này có chứa bí ẩn.

 

“Có vẻ như ta cần phải nói chuyện với Chu Hiểu về vấn đề này.”

 

Hắn nghĩ thầm, sau đó nhìn về phía bóng dáng áo đen đang chậm rãi rời đi.

 

Bóng dáng áo đen đang định rời đi, lại bị một thanh phi kiếm phóng qua trước mặt. Lực của phi kiếm rất khủng bố khiến bóng người áo đen không thể không dừng lại.

 

 

“Các hạ làm vậy là có ý?”

 

Vương Thăng không trả lời, dịch chuyển tức thời tới trước mặt bóng người áo đen, không hề do dự mà trực tiếp ra tay.

 

Kinh Long!

 

Ngũ Nhạc Triêu Thiên Trùy!

 

Huyết khí thần thông và Bát Cực Quyền đồng thời được tung ra, bộc phát ra khí thế cực kỳ cuồng bạo, ngọn lửa và nham thạch đều bị áp lực khủng bố này mà dừng lại, có vẻ như không khí lưu động chậm hơn.

 

“Giọng ngươi vẫn khó nghe như vậy, Huyết Hòe Vương!”

 

Vút!

 

Uy lực khủng khiếp của Kinh Long thần thông giống như tấm màn che cả trời và đất, vô số năng lượng bùng nổ, muốn nghiền nát Huyết Hòe Vương.

 

Huyết Hòe Vương nghe được tên của mình thì biết bản thân đã bị bại lộ, tiếp tục che giấu cũng không có ý nghĩa, hắn ta muốn đánh trả.

 

Nhưng lúc Vương Thăng vừa đạt tới Khí Huyết Như Long đã có thể đánh chết hắn ta, huống chi là bây giờ!

 

Khi Huyết Hòe Vương chưa kịp hành động, nắm đấm của Vương Thăng đã xuyên qua ngực hắn.

 

“Tìm được rồi!”

 

Vương Thăng mò thấy một thứ có chất liệu đặc thù trong cơ thể của Huyết Hòe Vương.

 

Quả nhiên, phân thân của Huyết Hòe Vương có “Hắc Mộc”.

 

Đây cũng là một trong những mục tiêu lần này của hắn.

 

 

Hắn trực tiếp dựa vào sức mạnh, cứ thể lấy thứ này từ cơ thể Huyết Hòe Vương ra, khí huyết một lần nữa bùng nổ.

 

Uỳnh!

 

Hắc Mộc bị lấy mất, Huyết Hòe Vương lập tức mất đi linh tính. Hắn ta bị khí huyết chi lực của Vương Thăng đánh bay ra ngoài, để lại một khe rãnh khổng lồ kéo dài, biến thành tro bụi.

 

Thực lực của Huyết Hòe Vương chỉ như vậy, Vương Thăng có thể dễ dàng giải quyết.

 

Huyết Hòe Vương chết, không khí cũng trong lành trở lại.

 

Đại Tông Sư đứng đầu không rõ danh tính cũng đã đi từ lâu.

 

Cuộc tranh đoạt quyền sở hữu bảo châu đã kết thúc.

 

Tất nhiên, phong ba bão táp nổi lên do sự ra đời của bảo châu còn lâu mới kết thúc.

 

“Biến số” Vương Thăng đã bước lên sân khấu.

 

Đương nhiên, bây giờ hắn đang thảo luận với Chu Hiểu về quyền sở hữu bảo châu…

 

Vì Vương Thăng tham gia trận chiến tranh đoạt bảo châu này đã phá vỡ chiến lực cân bằng, cuối cùng kết thúc qua loa như một trò đùa.

 

Người duy nhất chết chính là Tông Sư chưa kịp ra tay đã bị bảo châu thiêu chết.

 

Nếu hắn ta biết chuyện xảy ra như vậy, có đánh chết cũng không ra tay đầu tiên, đúng là đục nước béo cò mà?

 

Nhưng bây giờ nói những chuyện này cũng đã muộn, bảo châu đã rơi vào tay Chu Hiểu.

 

 

“Thế nào, có cảm nhận được cái gì đặc biệt không?” Vương Thăng nhìn về phía Chu Hiểu.

 

 

1.40692 sec| 2434.25 kb