Dù sao rất nhiều bí tịch đều là do người trong nội bộ thế lực của bọn họ tu luyện, nếu như để lộ ra ngoài, ngộ nhỡ bị người khác nghĩ cách nhắm vào, thì đây sẽ là một chuyện rất phiền phức.

 

Cho nên trải qua đợt thứ nhất, bí tịch võ đạo thu hoạch được chỉ càng ngày càng ít.

 

Tất nhiên, những sách luận đàm ngược lại có thể kéo dài trong một thời gian.

 

Vương Thăng nghe thấy điều này thì yên tâm rồi. So với bí tịch võ đạo, bây giờ hắn vẫn cảm thấy hứng thú với những bí tịch cung cấp ý tưởng này hơn.

 

“Xem như không tệ!”

 

Vương Thăng cầm lấy sách luận đàm rồi rời đi, sau đó hắn dự định đến Đại Mộng Phủ ở Vũ Châu.

 

Nếu như Vương Thăng đã biết rõ là chuyện gì đang xảy ra, đương nhiên hắn phải đi xem xem, đến cùng là thứ gì có thể gây ra tổn thất lớn như vậy.

 

Nếu nó thực sự là một bảo vật, vậy thì món bảo vật này nhất định nằm ngoài sức tưởng tượng.

 

Trong hành trình này của hắn, ngoại trừ bí tịch cùng sách luận đàm, hắn còn đọc không ít miêu tả liên quan đến các cường giả, cũng từng trao đổi với Kiều Niệm và Chu Hiểu, nếu như các Đại Tông Sư hàng đầu bùng nổ toàn lực thì có lẽ hủy diệt một thành trì, thậm chí phá hủy một nơi cũng chẳng phải việc khó khăn gì.

 

 

Nhưng nếu họ muốn tạo ra đại hạn như bây giờ thì bọn họ không đủ sức.

 

Có lẽ chỉ có khí vận Đại Tông Sư mới có thể làm được.

 

Nếu bảo vật thực sự xuất hiện và bị một Đại Tông Sư nào đó lấy được, không thể lợi dụng thì bỏ đi, nếu như có thể lợi dụng được, thì gần như sẽ phá vỡ cán cân chiến lực.

 

“Có lẽ đây là chuyện tốt đúng không?”

 

Trong thời đại thiên hạ loạn lạc hiện giờ, nguyên nhân chủ yếu là do không có một thế lực mạnh mẽ thực sự nào có thể đứng ra đối phó với tất cả các thế lực, cho nên mới biến thành thế cục như vậy.

 

Nếu tồn tại một thế lực mạnh nhất mà nói…

 

“Thực ra thì suy nghĩ kỹ cũng vô dụng thôi!”

 

Không phải Vương Thăng tự cao, nhưng từ khi gặp được Kiều Niệm, Bạch Liên Yêu Vương và Chu Hiểu, hắn có thể chắc chắn, miễn là không có thứ vượt qua mọi tiêu chuẩn như “Thiên Phụ” xuất hiện, hắn có thể dễ dàng đánh bại hoặc thậm chí giết chết.

 

Chiến lực của Đại Tông Sư của các thế lực cấp bá chủ khác đều xấp xỉ ngang với Chu Hiểu, nên hắn đương nhiên có thể dễ dàng giải quyết bọn họ.

 

Nhưng sau khi giải quyết xong thì sao?

 

Đại Chu rất lớn, cũng không phải phạm vi một người có thể quản lý được.

 

Vương Thăng vốn dĩ không có nhiều tay như vậy, nếu thật sự phải đánh nhau, cũng không phải chuyện của một trại Thanh Sơn.

 

Về phần những quan viên còn sót lại của Đại Chu… cũng không phải tất cả quan viên đều giống như huyện lệnh của Vĩnh Phong, dù sao thì huyện lệnh của Vĩnh Phong cũng là loại người khác.

 

 

Nghĩ đến những điều này, hắn vẫn nên coi trọng mảnh đất nhỏ của mình thì tốt hơn.

 

Nhưng…

 

Trời đã cho mà không nhận thì sẽ bị tội mà!”

 

 

Thời gian chầm chậm trôi qua, Vương Thăng dẫn mọi người một đường đi về phía trước, không ngừng tiến đến Đại Mông Phủ ở Vũ Châu.

 

Một tháng lặng lẽ trôi qua, Vương Thăng đã ra khỏi Tuyền Châu, cũng đã đi hơn một nửa Xích Châu, chẳng mấy chốc hắn sẽ đến Vũ Châu.

 

Trên đường đi, Vương Thăng đều đi đến khách điếm Duyệt Lai ở mỗi thành trì lớn, ngoại trừ việc lấy bí tịch ra, hắn còn hỏi thăm tin tức có liên quan đến “bảo vật”, còn có tin tức liên quan đến quân khởi nghĩa.

 

Điểm đến cuối cùng của hắn là đế đô, nếu quân khởi nghĩa hành động, hắn cũng sẽ đến đế đô với tốc độ nhanh nhất.

 

Chẳng qua, từ khi quân khởi nghĩa mất đi sự ủng hộ của những thế lực lớn đó, họ vẫn luôn cầm cự, thậm chí có nguy cơ chia rẽ, cũng chính là họ chưa tấn công vào đế đô, cho nên mới có thể duy trì sự ổn định.

 

Một khi bọn họ tiến vào đế đô, đoán chừng đó sẽ là lúc mỗi người một ngả, thậm chí có thể rút đao chĩa vào nhau.

 

Khi thực lực của quân khởi nghĩa đã tích lũy đến một trình độ nhất định, Vương Thăng hoàn toàn không cần quá lo lắng.

 

Ngược lại là chuyện bảo vật lại có biến hóa mới.

 

Chu Hiểu lại đến gặp mặt hắn lần nữa, lần này nàng chủ yếu là để nói về chuyện bảo vật.

 

“Chu chưởng quầy, ngươi bảo ta ở lại, nói là vì bảo vật, là cần ta giúp ngươi tranh đoạt sao?”

 

 

Chu Hiểu gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Chúng ta có thể kết thành đồng minh, đến lúc đó cùng nhau tranh cướp. Cuối cùng, hai chúng ta sẽ chiến đấu một lần nữa, dựa vào kết quả thắng bại trong cuộc so tài để quyết định nó thuộc về ai!”

 

Từ trước đến nay, Chu Hiểu chưa từng nghĩ rằng nàng có thể mời một cường giả không kém hơn mình để giúp đỡ nàng, cho nên Chu Hiểu mới nói ra lời đề xuất kết đồng minh.

 

Vương Thăng không đồng ý ngay lập tức, mà là hỏi: “Các ngươi chắc chắn bảo vật như thế thật sự tồn tại như vậy ư? Mấy người không sợ là điều bất trắc sao?”

 

Ta có thể chắc chắn.” Chu Hiểu nói chuyện rất quả quyết: “Chúng ta đã xác nhận sự tồn tại của vật đó, chẳng qua thứ đó vẫn chưa được thai nghén xong, cho nên chúng ta mới chưa bắt đầu tranh đoạt. Có lẽ còn nửa tháng nữa, thứ đó có thể thai nghén xong!”

 

 

0.12232 sec| 2421.445 kb