Lúc giới thiệu đến Vĩnh Niên Vương, Vương Thăng nhìn lâu hơn một chút.

 

Vĩnh Niên Vương cầm một thanh đại đao, oai phong lẫm liệt, duy trì khí thế vương giả.

 

Vương Thăng thật sự không có cảm giác đặc biệt gì, hắn nhìn lâu hơn, chủ yếu là vì nhớ tới “lời hứa” lúc trước của mình.

 

Nếu có cơ hội thì phải lấy đao chém Vĩnh Niên Vương một phát, báo thù cho những người bị bệnh dịch võ giả.

 

Hình như cơ hội tới rồi!

 

Nói một phát chính là một phát, sẽ không chém nhiều hơn, nhưng hắn không am hiểu sử dụng đao, cho nên sẽ lấy Phi Kiếm thay thế.

 

Hy vọng hắn có thể chống đỡ được.

 

Mà Vĩnh Niên Vương đang nhắm mắt dưỡng thần lại nhíu mày, hắn ta cảm thấy có điểm không phù hợp, giống như đang bị thứ đáng sợ gì đó theo dõi.

 

Quan trọng là hắn ta không tìm được nơi phát ra loại ác ý này.

 

Vì sao hắn ta lại có cảm giác như vậy?

 

 

Chuyện về bảo vật dường như bị ai đó truyền ra ngoài, nên mới có rất nhiều ngưu thần quỷ xà đến đây.

 

Người theo dõi mình, cũng rất khó tìm được.

 

Hơn nữa, hắn ta còn phải thử xem có thể tìm được người đã đánh chết Chu Hổ hay không …

 

Vương Thăng không biết Vĩnh Niên Vương còn nhớ thương chính mình, sau khi ánh mắt hắn dời đi, lập tức sử dụng thần niệm dò xét những người đang che giấu.

 

Đại Tông Sư đứng đầu như Chu Hiểu không nhiều lắm, sáu người kia là dễ tìm được nhất, Đại Tông Sư bình thường cũng rất ít, chỉ có ba người, cũng không biết những người khác có phải vẫn chưa nhận được tin tức hay không.

 

Sau đó đa số đều là Tông Sư, hơn nữa ai cũng thuộc loại Tông Sư đứng đầu.

 

Về phần mấy người còn lại…

 

Còn có hai vị Đại Tông Sư đứng đầu, chuyện này khiến Vương Thăng có chút bất ngờ, trong đó có một người không biết đến từ đâu.

 

Thần niệm của hắn tập trung vào người mặc áo đen.

 

“Nhìn rất quen!”

 

Bóng dáng người này, thời điểm hắn vừa mới đạt tới Huyết Khí Như Long, cũng đã từng gặp, lúc ấy hắn lấy được tài liệu quan trọng của Phi Kiếm.

 

Về phần người áo bào đen này, chẳng những tướng mạo vẫn như vậy, ngay cả khí tức cũng không có chút thay đổi, điều này có thể khẳng định, người gọi là Huyết Hòe Vương kia, chắc chắn có phân thân ở đây.

 

Đương nhiên, đây là chuyện tốt đối với hắn.

 

“Xem ra lại có thêm một thanh Phi Kiếm rồi!”

 

 

Vương Thăng cảm thấy lúc này mình có rất nhiều mục tiêu.

 

Ngoài bảo châu, Yêu Vương áo đen, Huyết Hòe Vương cũng là mục tiêu quan trọng, tuyệt đối không thể bỏ qua.

 

Thậm chí Vương Thăng cảm thấy Huyết Hòe Vương còn quan trọng hơn so với bảo châu kia.

 

Cái loại tài liệu này, tuyệt đối không đơn giản, không biết là ra đời từ cái gì.

 

Vởi cả bảo châu đang hấp thu ngọn lửa cũng tuyệt đối không đơn giản, hoàn toàn không biết đây rốt cuộc là thứ gì, dựa vào tin tức nhận được, sự xuất hiện thật sự quỷ dị.

 

Mấy thứ này hình như đều là lần đầu tiên xuất hiện.

 

“Thôi, mặc kệ đi, giải quyết xong chuyện trước mắt đã.”

 

Lần này hắn đi vào đây cũng coi như là có thu hoạch ngoài ý muốn, không chỉ có thể lấy được một viên bảo châu, còn bất ngờ “thu hoạch” thêm Huyết Hòe Vương.

 

 

Thời gian chậm rãi trôi đi, ngọn lửa trong bảo châu càng ngày càng đầy.

 

Trong khoảng thời gian này, không ít người vẫn luôn theo dõi phía Vương Thăng và Chu Hiểu.

 

Chủ yếu là vì năm Đại Tông Sư khác đều là tự mình tới đây, nhiều nhất thì có mấy người thủ hạ cấp Tông Sư.

 

Chỉ có phía Chu Hiểu là mời một người hỗ trợ cực kỳ thần bí bên ngoài tới.

 

Bọn họ biết, hoàng triều sụp đổ, rất dễ xuất hiện một vài biến số, bọn họ sợ người hỗ trợ mà Chu Hiểu mời đến là cường giả cùng một cấp bậc với bọn họ.

 

 

Trong lúc Trịnh Tuyết Nguyệt còn đang thăm dò, muốn sử dụng phép khích tướng khiến Chu Hiểu và Vương Thăng tách ra.

 

“Chu Hiểu, xem ra ngươi là người yếu nhất trong số sáu người chúng ta, sợ không đấu lại được chúng ta sao?”

 

Chu hiểu trả lời cũng rất đơn giản: “Tranh đoạt bảo vật, chỉ cần có kết quả, không từ thủ đoạn!”

 

Chu Hiểu và Đại Tông Sư khác không giống nhau, đa số Đại Tông Sư đều có thế lực bồi dưỡng, còn nàng lại dựa vào thiên phú của mình lội ngược dòng, lực lượng mới xuất hiện, không quan tâm đến bất kỳ thủ đoạn nào.

 

Nhìn Chu Hiểu dầu muối không ăn, các Đại Tông Sư khác cũng không có cách gì cả.

 

Cũng có người muốn kích thích Vương Thăng, kết quả Vương Thăng thậm chí còn không lên tiếng.

 

Cuối cùng, năm Đại Tông Sư khác nhìn nhau vài lần, dường như đã đạt được thỏa thuận ngầm, cùng nhau đi tới đó.

 

“Giải quyết Chu Hiểu trước, nàng ta và kẻ thần bí kia có lực uy hiếp lớn nhất, nếu chúng ta phân tán, có lẽ chỉ thất bại mà thôi.”

 

“Cũng được, nếu đã kết đồng minh với người khác, vậy thì lập tức chuẩn bị vây công!”

 

“Hừ, kẻ thần bí kia không biết dùng thủ đoạn gì để che giấu chính mình, giả thần giả quỷ, xem ta phá hủy mai rùa của hắn đây!” Đao Chủ Khương tính tình nóng nảy nhất, nói.

 

“Quyết định như vậy, giải quyết Chu Hiểu và người thần bí kia trước, hy vọng là cấp yếu, nếu không, ta cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì!”

 

Vương Thăng nhìn năm người tụ tập cùng nhau, khẽ nói: “Xem ra chúng ta kết đồng minh dường như khiến cho bọn họ cảnh giác, có tính là biến khéo thành vụng không!”

 

 

0.19429 sec| 2434.586 kb