Chu Hiểu vẫn nhớ quan điểm của Vương Thăng về thần niệm. Khoảng thời gian gần đây, nàng cũng đang nghiên cứu các vấn đề liên quan về thần niệm nên nàng rất có hứng thú với những thứ liên quan tới thần niệm.
“Đúng là thủ đoạn của thần niệm, còn cách bay của ngươi có phải dựa vào lực tác dụng của khí kình không?”
Chu Hiểu gật đầu, nàng thậm chí còn đặc biệt giải thích một chút về nguyên lý vận hành.
Trong lúc hai người vừa đi vừa nói chuyện, đã tiến vào phạm vị lãnh thổ Đại Mộng Phủ, Vương Thăng lập tức cảm thấy nhiệt độ đột ngột tăng cao.
“Đây cũng là ảnh hưởng của bảo vật sao?”
Vương Thăng đã có thể trông thấy Đại Mộng Phủ rồi.
Hạn hán ở đây còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, bọn họ càng đi vào trong thì hạn hán càng nghiêm trọng.
“Có chút nghiêm trọng rồi!”
Hai người dừng chân bên ngoài một thị trấn nhỏ của Đại Mộng Phủ, người dân trong thị trấn hình như đang được chia nướcdự trữ.
Mỗi người chỉ được chia một ít nước để duy trì mạng sống.
“Tình trạng này mới bắt đầu chưa tới nửa năm, vẫn chưa đến thời điểm tuyệt vọng nhất, nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài thêm một thời gian, e rằng bắt đầu xuất hiện nhiều người dân lang thang tấn công sang các vùng lân cận, nhưng những người cuối cùng còn sống sót…”
Chu Hiểu vẫn hiểu rất rõ tình hình.
Rời khỏi cố hương không phải chỉ đơn giản nhớ về nơi chôn rau cắt rốn, mà khi đi đến một nơi khác trong thời loạn thế như bây giờ có thể sẽ càng chết nhanh hơn.
Nhưng nếu vẫn tiếp tục diễn ra tình trạng hạn hán như vậy, họ đành phải rời đi nơi khác.
Vương Thăng nhìn những người này, sau đó lại nhìn bầu trời có mây, hắn đã có quyết định.
“Hoán vũ!”
Đại Mộng Phủ bị môi trường ảnh hưởng nên gọi mưa khó khăn hơn những nơi khác.
Hắn phải mất vài phút phát động thần thông thì trên trời mới bắt đầu tích tụ mây đen.
“Trời sắp mưa ư?”
Người dân trong thị trấn đương nhiên cũng chú ý tới diễn biến trên bầu trời và lập tức cảm thấy cực kỳ vui mừng.
“Tạ ơn trời cao đã thương xót!”
Không lâu sau, giọt nước mưa bắt đầu rơi xuống.
Tất cả người dân trong thị trấn đều vui mừng nhảy múa trong cơn mưa, nước mắt hòa cũng nước mưa trên mặt của bọn họ.
Chu Hiểu biết chuyện này là do Vương Thăng làm, nàng xem qua Thiên Niệm Kinh nên biết về sự tồn tại của Hoán vũ chi thuật. Nhưng thứ làm nàng kinh ngạc và bất ngờ chính là có người có thể thực hiện được.
“Đi thôi!”
Vương Thăng chuẩn bị rời đi sau khi nhìn trời đang mưa to.
“Không cần phải duy trì sao?”
“Không cần, cơn mưa này không phải do sức mạnh của ta mà là do lực lượng của quy luật của tự nhiên, ta có thể kiểm soát mưa trong bao lâu nhưng không cần thiết phải làm vậy.”
Chu Hiểu có phần không hiểu, nhưng nàng có cảm giác rất lợi hại.
Sau đó, mỗi khi Chu Hiểu dẫn Vương Thăng đi ngang qua một thành trì nào đó trên chặng đường đến vị trí của bảo vật, hắn đều tiến hành gọi mưa cho nơi đó.
Nhưng càng vào sâu, thời gian cần để gọi mưa càng nhiều hơn.
Chu Hiểu trông thấy tình trạng này bèn ngăn lại, nói:” Không cần thiết phải tiếp tục làm như vậy, chỉ cần chúng ta lấy bảo vật đi thì vấn đề hạn hán sẽ tự động được giải quyết, ngươi không cần phải tiêu hao nhiều sức mạnh như vậy.”
Vương Thăng lắc đầu, nói:“Ngươi yên tâm, thi triển thuật này không hề tốn bao nhiêu sức mạnh, thời gian thi triển bị kéo dài là do yếu tố môi trường mà thôi.”
Hắn cũng không phải nói bậy, hô mưa là lợi dụng sức mạnh của tự nhiên, khởi động quy tắc của tự nhiên chứ không phải tiêu hao sức mạnh của hắn, nên hắn không hề tiêu hao bao nhiêu sức lực cả.
Quan trọng nhất là có cơ hội tốt như vậy, hắn làm sao có thể bỏ qua được!
Vương Thăng cũng thầm than trong lòng, trước đó còn đang suy nghĩ nơi nào phù hợp để luyện tập Hô Phong Hoán Vũ chi thuật, không phải phủ Đại Mộng này là nơi phù hợp nhất sao?
Dù sao bây giờ cũng không quá sốt ruột, nguyên nhân hắn và Chu Hiểu tới đây cũng chỉ vì muốn dò xét tình hình trước.
Thậm chí bọn họ còn không định trở thành người ra tay đầu tiên.
Khi đợt tranh đoạt đầu tiên kết thúc, dò xét xong, mới là lúc mấy người mạnh nhất như bọn họ ra tay.
Kỳ thật người tham dự tranh đoạt đầu tiên cũng hiểu rõ điểm này, nhưng truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo, những người đó vẫn cực kỳ tự tin, giống như người cướp đồ ăn ngay miệng hổ.
Vì thế, bọn họ thật ra không cần quá sốt ruột, Chu Hiểu cũng không thúc giục.
Bây giờ, Vương Thăng đến nơi nào đó liền thi triển Hoán vũ chi thuật, tiến độ “Hô phong hoán vũ” tăng nhanh.
Đương nhiên, Chu Hiểu vẫn luôn cho rằng nguyên nhân là bởi do Vương Thăng có ý tốt mới có thể làm như vậy, tuy cơn mưa chỉ có thể giải tỏa nhu cầu cấp thiết, cũng không thể giải quyết triệt để vấn đề, nhưng cũng giúp đỡ rất nhiều người.
Vương Thăng thi triển Hoán vũ chi thuật suốt dọc đường.
Chờ đến lúc sắp tới gần bảo vật thì đã gần đến cấp năm.
Nhưng…
“Tại sao không thi triển Hoán vũ chi thuật?” Chu Hiểu cảm thấy có chút kỳ quái, lần này Vương Thăng không thi triển Hoán vũ chi thuật trong khi phải đối mặt với vấn đề nghiêm trọng hơn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo