Đối với Vương Thăng, người có một thanh tiến trình mà nói, đương nhiên yêu cầu cao của Nội Đan thuật càng phù hợp với hắn, vì vậy phương pháp cơ bản của hắn là Nội Đan thuật.
Nhưng dù vậy, Nội Đan thuật của hắn phải dựa vào cơ sở của khí huyết chi lực mà được luyện ra ở giai đoạn thứ tám.
Kết quả là, từ sau khi tu luyện đến bây giờ, trong lòng hắn thực sự bắt đầu coi thường các phương pháp tu luyện của thế giới này.
Ý nghĩ này hoàn toàn không thể chấp nhận được.
“Bắt đầu nghĩ như vậy từ khi nào chứ?”
Vương Thăng tự nói một mình.
Có lẽ là bắt đầu từ khi đạt đến giai đoạn luyện dược, cũng có thể là bắt đầu từ khi tuổi thọ tăng lên một cách đáng kể.
Bản thân hắn cùng hiểu rất rõ. Nhưng hắn chắc chắn một điều, hắn đã đã trở nên huênh hoang rồi.
Có nhiều nguyên nhân dẫn đến điều này như thực lực tăng mạnh, tuổi thọ kéo dài hơn rất nhiều, thanh tiến độ quá lớn…
Nếu nghĩ một cách cẩn thận, so với những người tu luyện đó, kinh nghiệm
của hắn vẫn còn kém xa họ.
Trên thực tế, xem thử Quan Tinh Cốc chủ đã qua đời, trước khi chết ông ấy còn đạt đến cảnh giới cao hơn như vậy nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Quan Tinh Cốc chủ đã tạo ra “Ngọc Giản”.
Những thứ như “Ngọc Giản” không thể tùy tiện là làm ra được.
Sau khi đột phá, ông ấy đã sắp chết rồi, nhưng ông ấy vẫn tạo ra được.
Quan Tinh Cốc chủ là một đại tông sư rất có thực lực, bình thường mà nói tuổi thọ hơn ba trăm năm, sống rất lâu rồi, cũng không biết đã tu hành bao lâu.
Tu luyện trong thời gian dài như vậy, nên ông ấy đã tích lũy rất nhiều kinh nghiệm, nghiên cứu tu luyện rất kỹ càng, cho nên chỉ trong thời gian ngắn đã có thể chế tạo ra những thứ như “Ngọc Giản”.
Đây là sự tích lũy và sự tỉ mỉ.
Bình thường có thể không nhìn ra, nhưng ở thời khắc mấu chốt, nhất định có thể phát huy tác dụng cực lớn.
Mặc dù “Ngọc Giản” này của Quan Tinh cốc chủ trông giống như phiên bản sơ cấp sau khi Vương Thăng tạo ra phiên bản nâng cao.
Nhưng Vương Thăng phải thừa nhận rằng nếu hắnkhông có “Ngọc Giản” của chủ nhân của Quan Tinh Cốc chủ, hắn có thể sẽ không thể tạo ra “Ngọc Giản” của hiện tại.
Đứng trên vai người khổng lồ, lợi ích thu được còn lớn hơn tưởng tượng.
Lần này, nếu có tài liệu để tham khảo về Phi Kiếm Thần Thông, chắc chắn Vương Thăng sẽ không bất lực như bây giờ.
Vậy những thứ mà Quan Tình cốc chủ tích lũy được là ở đâu ra?
Không còn nghi ngờ gì nữa, nó đến từ các môn võ thuật và cá công pháp khác nhau của thế giới này.
Một nền văn minh đang phát triển thịnh vượng, cho dù nó có nhiều vấn đề khác nhau, nhưng chắc chắn phải có sự xuất sắc của riêng nó.
Mà Vương Thăng cảm thấy rất nhẹ nhõm vì hắn đã muốn hiểu suy nghĩ của chính mình.
Chỉ đơn giản là hắn đã bỏ qua những ưu điểm này và hoàn toàn không nghĩ về những điều đó.
Ngay cả khi bản thân mình đang sử dụng những thứ này, hắn vẫn không để ý đến nó.
Nói thẳng ra, chỉ là do hắn suy nghĩ nông cạn mà thôi.
Nghĩ đến đây, Vương Thăng cười khổ một cách chua chát: “Ta luôn cảm thấy mình không phải là người kiêu ngạo, nhưng thực ra, ta đã kiêu ngạo đến mức không có giới hạn rồi, quả thực là thứ mà con người khó nhìn thấu nhất là chính mình. May mắn thay, Nguyệt đã nhắc nhở ta.”
Nguyệt giống như không nói gì, nhưng lúc nãy hắn không rời đi ngay, thực chất chính là đang nhắc nhở Vương Thăng.
May là Nguyệt đã sớm nhắc nhở hắn, nếu cứ tự đưa mình vào thế khó mà lãng phí thời gian với Phi Kiếm Tinh Thông thì đó chỉ là chuyện nhỏ, nếu như ảnh hưởng đến đến việc tu luyện sau này của hắn, vậy là phiền phức to rồi.
Con người không thể ngửi thấy mùi của cơ thể mình, cũng không thể nhìn thấy khuyết điểm của chính mình và càng khó tự kiểm điểm.
Có thể bị nhắc nhở là sự may mắn của Vương Thăng.
“Sau này xem ra ta phải chú ý nhiều hơn một chút, tu luyện không chỉ có thân thể, mà còn phải dùng trái tim.”
Hắn dùng thủ đoạn giống như gian lận để dấn thân vào con đường Nội Đan thuật, nên tâm tính có chút không ổn định, hiện tại xem ra cần phải tĩnh tâm lại rồi.
Thực lực tăng lên không thể dừng lại, nhưng cũng không thể để cho nó phát triển một cách không kiểm soát.
Đương nhiên, tuy rằng Vương Thăng coi trọng chuyện này, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, dù sao hắn đã tìm ra được vấn đề, mà vấn đề này cũng không khó giải quyết.
Nhưng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, nguyên nhân chủ yếu vẫn là ở chính hắn.
Thế là thời gian tiếp theo. Trước hết, Vương Thăng đã dành thời gian để cảm ơn Nguyệt, nhưng Nguyệt không quan tâm lắm.
Thậm chí Nguyệt còn giả vờ không biết về những vấn đề mà chính Vương Thăng nói đến.
Sau khi trở về, Vương Thăng chỉ duy trì Nội Đan thuật ở mức độ cơ bản và tiếp tục luyện Bát Đoạn Cẩm, sau đó dành nhiều thời gian hơn để tổng kết những gì mình đạt được.
Không chỉ vậy, hắn còn lấy tất cả những cuốn sách do Nguyệt viết ra đọc từng cuốn một.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo