Vương Thăng ở lại một hồi, chỉ điểm cho cả nhà của Lý Vĩnh Phong một chút, rồi cũng lập tức rời khỏi.

 

Ban đầu còn tưởng chuyện sẽ trôi qua như vậy, bao gồm cả nhà Lý Vĩnh Phong cũng không nghĩ tới sự coi trọng đối với trẻ sơ sinh của thôn trưởng.

 

“Đây chính là nhi đồng đầu tiên mới sinh trong ba năm qua đấy!”

 

Nhi đồng mới sinh, cho dù ở nơi đâu cũng là niềm hy vọng.

 

Thật ra thì bây giờ hài đồng sáu tuổi trở xuống, không có giờ học trong trại Thanh Sơn cũng không thật sự quá nhiều, chỉ có tám đứa, ít hơn số lượng đến trường bốn đứa.

 

 

Mà từ sau khi tiến vào trại Thanh Sơn, có thể cũng chỉ có nhà của Lý Vĩnh Phong mới sinh ra thêm đứa trẻ sơ sinh.

 

Thôn trưởng khó lòng không coi trọng, lập tức sảng khoái nói có cái gì thì có thể giúp.

 

Ban đầu Lý Vĩnh Phong định nói là không có, nhưng nghĩ tới toa thuốc của Nguyệt, bèn nói: “Thôn trưởng, ta hy vọng có thể có thêm mấy linh dược…”

 

Về phía thôn trưởng đồng ý như thế nào thì Vương Thăng cũng không biết rõ lắm.

 

Nhưng mà sao khi giao lưu tỷ võ với Nguyệt thì hắn lập tức mang theo đại đan thuốc được chế tạo xong đi tìm gặp Lý Vĩnh Phong.

 

Đối với hắn thì luyện chế toa thuốc với sự bổ trợ của thần niệm thì vẫn không tính là gì, cho nên sau khi có được tất cả dược liệu, hắn đã chế tạo ra rất nhanh.

 

“Vĩnh Phong ca, đây là đan dược luyện chế bằng toa thuốc lần trước của Nguyệt, tổng cộng mười viên, mỗi tháng một viên, có thể bảo đảm đủ tháng, hơn nữa còn có tác dụng tốt với cả mẹ và trẻ sơ sinh.” Thấy Lý Vĩnh Phong muốn nói cái gì, hắn lập tức nói tiếp: “Giữa chúng ta, không cần phải nói gì cả!”

 

Lý Vĩnh Phong không tài nào cự tuyệt vật này, nên bèn tiếp nhận.

 

Có hai vị cường giả giúp đỡ, nên chắc chắn sau này hài tử này của hắn sẽ không đơn giản…

 

Bên trong trại xuất hiện trẻ sơ sinh, sau khi thôn trưởng bận bịu một hồi cũng phát hiện ra hình như cũng không có cần sự trợ giúp gì của mình, cuối cùng chỉ dặn dò một số chuyện rồi cũng không bận bịu gì nữa.

 

Người của ba đại gia tộc biết được thì cũng mang một ít đồ bổ tới, chỉ có thể nói có cường giả hậu thuẫn thì đúng là cái gì cũng bớt phiền não hơn nhiều, dù sao Lý Vĩnh Phong cũng cho rằng như vậy.

 

 

Vương Thăng cũng chú ý một khoảng thời gian, sau đó lại quay về tu luyện rất nhanh.

 

Thế đạo như bây giờ, còn muốn thảnh thơi sao?

 

Có thể, nhưng mà nhất định phải có sức mạnh.

 

Cuối cùng tại sao ba huyện và trại Thanh Sơn có được sự bình yên như thế nào thì Vương Thăng càng biết rõ hơn ai hết.

 

Sự thật cũng giống như Vương Thăng nghĩ, thế đạo thế này thì chỉ có sức mạnh mới có thể bảo đảm bình yên thực thụ.

 

Thục Châu.

 

Thục Châu có địa thế hiểm trở, có danh xưng là “đường đi đất Thục khó khăn”, nghe nói năm đó để mở con đường tiến vào đất Thục Châu, Đại Chu hoàng triều thật sự đã điều động mấy chục ngàn võ giả, mới có được một con đường an toàn thành công.

 

Thậm chí cuối cùng khí vận đại tông sư đích thân ra tay, lập tức thay đổi dòng chảy của sông Hoàng Long.

 

Ngay điểm quan trọng của con đường với sông Hoàng Long cũng được trích ra để xây dựng một tòa thành có kích cỡ đồ sộ để làm cửa ngõ vào Thục Châu, cái thành này chính là Giang Nguyên Thành.

 

Giang Nguyên Thành có vị thế quan trọng trong đất Thục Châu, mãi mãi là tòa thành luôn bị các thế lực nhắm đến nếu muốn xâm chiếm Thục Châu.

 

Đồng thời cũng là nơi mà người ta phải đi qua nếu muốn vào ra Thục Châu.

 

Vào thời kỳ trước khi diễn ra chiến tranh, có thể nói Giang Nguyên Thành là một trong những địa phương phồn hoa nhất của đất Thục Châu.

 

Nhưng trải qua trận chiến giữa Vĩnh Niên Vương và Giang Hà Vương, Cơ Quan thú Bạch Hổ bị nổ tung, vùng kế cận Giang Nguyên Thành không bị ngàn nẻo đường không còn vết chân người dẫm, thì cũng có thể nói là không khác lắm.

 

 

Chiến tranh làm cho một đám người sợ hãi bỏ chạy, ngay sau đó chuyện nổ tung lại làm một bộ phận người khác cũng bị sợ hãi bỏ chạy luôn.

 

Thậm chí chính Giang Nguyên Thành cũng bị phá hủy hơn phân nửa.

 

Nhưng mà sau khi xâm chiếm Thục Châu, Vĩnh Niên Vương cũng chưa có quay lại đất phong Kiếm Châu của mình, mà lại dựng trại đóng quân tại Thục Châu, hơn nữa còn tu sửa Giang Nguyên Thành một lượt, để lại một chi quân đội chủ lực Thiên Tinh quân của mình đóng quân ở nơi này.

 

Thiên Tinh quân mục tiêu nhằm vào của quân đội cấp cao Đại Chu - Chu Thiên quân.

 

Chu Thiên quân được thành lập từ một trăm lẻ tám ngàn người, kết thành từ toàn bộ những võ giả, hơn nữa có lãnh tụ quân trận Chu Thiên đứng đầu, một khi trận chiến nổ ra, cho dù là chín vị… Bây giờ là bảy vị, bất kỳ một người nào trong bảy vị đại tông sư đơn thân độc mã tới thì cũng không tài nào công phá dễ dàng.

 

Mặc dù Thiên Tinh quân không có mạnh mẽ như Chu Thiên quân, nhưng cũng có thể kéo dài thời gian với đại tông sư trong thời gian ngắn.

 

Vĩnh Niên Vương đóng quân ở nơi này, thì có thể thấy Vĩnh Niên Vương coi trọng Giang Nguyên Thành này thế nào.

 

Những thế lực tương đương cũng không dám đến gần Giang Nguyên Thành.

 

 

0.04627 sec| 2424.586 kb