Thật sự là quá kỳ lạ, một giây trước vẫn đang yên đang lành mà, giây sau đã khóc rồi, hơn nữa đó cũng không phải là hiện tượng hiếm thấy, tất cả mọi người đều như thế.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, cứ đột nhiên như thế mà hiện ra.
Ngoài hắn và Nguyệt ra, hai người không có chút thay đổi nào, ít nhất là trên khuôn mặt không có biểu hiện thay đổi gì.
“Nội tâm của ta che giấu ít buồn phiền, nhưng có thể áp chế nó được, cái cảm giác bi thương này đến rất bất ngờ không bình thường, Vương Thăng đại nhân.”
Nguyệt cũng có những điểm khác thường, chỉ có điều là không nghiêm trọng như vậy.
Không bao lâu, trưởng thôn đã tới, trên khuôn mặt khóc lóc thảm thiết, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Vận Thăng… Chuyện gì đang xảy ra vậy?… Ngươi có biết không?”
Vừa khóc, vừa nói, đúng là làm khó trưởng thôn rồi.
Rõ ràng trưởng thôn nhận ra được điều gì đó không ổn.
Tâm trạng của con người vốn dĩ sẽ không vô duyên vô cớ mà bùng nổ, nhưng bây giờ lại xảy ra loại chuyện này.
Nhưng mà đối với loại chuyện này, Vương Thăng cũng bất lực.
Ai mà biết được tại sao người đó lại đột nhiên buồn phiền, đột nhiên khóc lên.
Nhưng rất nhanh hắn nghĩ đến một chuyện, cái tình cảnh này giống như “Sắc lệnh của Hoàng đế” lần trước.
Lần trước cũng là ở trong thôn Thanh Sơn, lúc đó “Sắc lệnh của Hoàng đế” xuất hiện ở Thư Châu, cả thôn đều quỳ xuống, trong đó bao gồm cả Từ Khúc cũng làm như thế, chỉ có hắn không phải chịu ảnh hưởng.
Lần này, mặc dù câu chuyện không giống, nhưng mà người hoàn toàn thật sự không bị chịu ảnh hưởng chỉ có mình hắn, cho dù là Nguyệt - một Tông Sư cũng chịu ảnh hưởng nhất định.
“Sắc lệnh của hoàng đế” và khí vận Đại Tông Sư có liên quan tới nhau, vậy lần này thì sao?”
“Nguyệt, ngươi nói sau khi khí vận Đại Tông Sư rời thế giới, sẽ có dị tượng đúng không?”
Nguyệt bị câu nói này làm cho sửng sốt.
Sau đó lập tức tiến vào trạng thái: trạng thái Quan Tinh Thuật.
Rất lâu sau đó, Nguyệt mở mắt ra, nói: “Ta đã có thể tính được những tin tức của Hoàng tộc Đại Chu rồi…”
“Trước đó không thể tính được sao?”
“Không thể, phải che giấu khí vận Đại Tông Sư, tất cả mọi thứ bên trong hoàng cung đều không thể tính toán chuẩn xác được, đặc biệt là Hoàng đế, nếu như trước đây buộc phải tính toán trước, sẽ phải chịu phản phệ rất lớn, bây giờ lại không có loại chuyện này, chỉ có một loại khả năng, khí vận Đại Tông Sư mất rồi!”
Vương Thăng và Nguyệt đồng thời nhìn về hướng Đế Đô.
Việc mà khí vận Đại Tông Sư Chu Thương làm vẫn chưa được lan truyền, vậy nên đối với Vương Thăng và Nguyệt mà nói, chuyện này rất bất ngờ.
Mặc dù trước đây đã có sự dự đoán trước, nhưng không ngờ nó lại tới nhanh như vậy, khí vận Đại Tông Sư đã đàn áp thế giới trong năm trăm năm vừa qua.
Khí vận Đại Tông Sư chết, đối với đa số người mà nói đây là một việc tốt, nhưng đối với một số người đây chưa chắc đã là chuyện tốt!
Nhưng Vương Thăng đã phản ứng lại rất nhanh.
“Làm sao ta có thể nghĩ như vậy chứ, đối với đại đa số người mà nói, đây có lẽ là chuyện tốt!”
Hoàng triều Đại Chu và rất nhiều hoàng triều ở thời kỳ cuối đều giống nhau, sưu cao thuế nặng, thôn tính đất đai, bóc lột tàn nhẫn, cái gì cũng có.
Cuộc sống mỗi ngày của dân chúng đều không tốt chút nào.
Nếu không phải có võ giả cường đại trấn áp thì sẽ không thể đạt đến cực hạn được, có lẽ sớm đã nổi dậy khắp nơi rồi.
Thật ra Thục Châu cũng không được coi là tốt, Giang Hà Vương khinh thường tranh lợi với dân, chỉ cần bàn giao đất xong, tất cả đều có thể tiếp tục sống, thậm chí đối với người dân mà nói đều coi như là sống ổn.
Chỉ cần quan địa phương tốt hơn một chút, thì sẽ không có những tình huống lo lắng như vậy.
Cái loại thói đời này, đa số quan viên đều thông đồng với nhau, nhưng cũng có một số quan viên cũng coi như rất tốt.
Cũng bởi vì những tình huống như này, Giang Hà Vương ở Thục Châu con người khá tốt, Vương Vĩnh Niên tấn công Thục Châu trực tiếp làm mất lòng dân và võ giả, thậm chí bên trong Thanh Sơn trại cũng có người nguyền rủa Vĩnh Niên Vương.
Nhưng dù vậy, một khi đã gặp tai hoạ, Giang Hà Vương cũng không thèm quan tâm, cái phải giao thì giao cho xong, người dân lúc đó cũng không phải thê thảm bình thường.
Thục Châu còn như vậy, thì có thể tưởng tượng được, những khu vực khác thì sẽ như thế nào.
Có lẽ trong lòng người dân sớm đã nghĩ cách gì đó để lật đổ Đại Chu rồi.
Đây là một ngọn lửa giận dữ!
Chỉ cần có người thổi một cái, chắc chắn ngọn lửa này sẽ trở thành đám cháy, thiêu đốt Đại Chu.
Mà những người đánh cờ đó, chắc chắn sẽ không để ý đến ngọn lửa giận dữ này có bốc cháy lên thành đám cháy hay không, đối với bọn họ càng loạn càng có lợi.
Chỉ là không biết là bắt đầu từ đâu rồi, bình thường mà nói nơi có lẽ bắt đầu sớm nhất là nơi xa xôi và nghèo nàn, cuối cùng có lẽ là Đế Đô.
Chỉ cần Đại Chu chưa hoàn toàn diệt vong, Đế Đô có lẽ là nơi có thể diện nhất.
Cái quan trọng nhất là, có lẽ không có bao nhiêu người có thể đứng ra dẫn đầu
ra tay với hoàng thất.
Trong mười ba nước, mười tám lộ chư hầu đòi tự quản mặc dù kết cục cuối cùng là là thất bại, nhưng có thể chứng minh một vấn đề.
Trước khi xé rách mặt nạ, ở bên ngoài mà ra tay với hoàng thất, sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị mọi người nhân danh chính nghĩa nhằm vào.
“Cũng không biết sẽ bắt đầu ra tay từ đâu, sẽ không phải là Thục Châu chứ?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo