Cầu phú quý trong nguy hiểm, câu này không chỉ nói riêng với nhân loại, mà đối với những dã thú bình thường đó cũng thế.

 

 

Chúng nó không biết ăn xong số linh cốc này sẽ có chỗ tốt như nào, nhưng bản năng khiến chúng nó muốn ăn chỗ linh cốc này.

 

Sau khi linh cốc gần trưởng thành, đã có ba con lợn rừng, hai con hươu, thậm chí còn có một con báo gấm cấp linh thú đi tới đây.

 

Lợn rừng và hươu thành đồ ăn trong trại, con báo gấm cấp bậc linh thú kia có tốc độ cực nhanh, võ giả trông coi hôm đó lại là võ giả cấp một, căn bản không đuổi kịp, cho nên chạy mất, cây linh cốc bị ngoạm đi một chút.

 

Cũng chính sau hôm đó, thôn trưởng trực tiếp dựng một cái lều gần ruộng lúa.

 

Tuy nhiên cùng với việc linh cốc ngày càng trưởng thành, các loài chim lại nhiều lên.

 

Mỗi ngày đều có vô số con chim du đãng gần nơi gieo trồng linh cốc, muốn lén ăn một ít linh cốc.

 

Biện pháp giải quyết vấn đề này rất đơn giản, Vương Thăng trực tiếp để Vân Tiêu đi qua bên kia.

 

Dù sao ngày nào Vân Tiêu cũng chỉ ăn với ngủ cũng béo lên không ít, đúng lúc hoạt động một chút.

 

Sau khi Vân Tiêu tới, trào phúng một cái, đám chim muốn ăn vụng kia lập tức đuổi nó, nó cũng cố tình thả chậm tốc độ, khiến đám chim muốn ăn vụng kia rơi vào tình trạng nhìn như sắp đuổi kịp nhưng lại không kịp.

 

Hiện tại, niềm vui hàng ngày của Vân Tiêu chính là chơi chim, còn chơi rất vui vẻ.

 

Ngày tháng như vậy đại khái giằng co tầm một tháng thì kết thúc, những linh cốc được rắc không ít bột xương đó đã trưởng thành.

 

Thôn trưởng gấp không chờ nổi tìm người thu hoạch số linh cốc này.

 

Ngoại trừ một mẫu ruộng lúa không dùng bột xương kia, tổng cộng bốn mẫu đất, cuối cùng thu hoạch được hơn năm trăm kg linh cốc.

 

 

Bởi vì không có kinh nghiệm gieo trồng linh cốc, cho nên dù là Vương Thăng cũng không biết số lượng linh cốc này nhiều hay ít.

 

Tuy nhiên so với sản lượng lương thực của thời đại này mà nói, đã coi như không tệ rồi.

 

Nhìn gương mặt tươi cười của thôn trưởng là biết.

 

Linh cốc cũng là gạo, sau một đoạn thời gian phơi nắng bóc vỏ, cuối cùng linh cốc có thể ăn cũng thành hình.

 

Thôn trưởng cũng không bóc vỏ hết mà bóc khoảng một trăm năm mươi kg, sau đó nấu một ít.

 

Từ đó về sau, thức ăn trong trại chuẩn bị cho Vương Thăng đã biến thành cơm linh cốc.

 

Lần đầu tiên là thôn trưởng đưa tới.

 

“Linh cốc này rất tốt, các võ giả ăn non nửa cũng đủ tiêu hao một ngày rồi, mỗi ngày tầm năm kg linh cốc, ăn với một ít thịt, cũng đủ cho hơn hai mươi võ giả trong thôn ăn rồi.”

 

Loại đồ vật cấp linh dược như linh cốc này, ẩn chứa năng lượng rất mạnh, có thể thỏa mãn đầy đủ tiêu hao hàng ngày của võ giả.

 

“Hiện tại còn chưa thể sử dụng như tài nguyên tu luyện, nhưng đã giải quyết được vấn đề lương thực của võ giả, trong trại quyết định mở rộng số ruộng lúa đó một chút, sau này một nửa ruộng lúa gieo trồng linh cốc, một nửa gieo gạo bình thường, chờ đến khi tích trữ đủ gạo bình thường, thì sẽ dùng tất cả ruộng lúa để gieo trồng linh cốc.”

 

Thôn trưởng không chỉ suy xét cho võ giả mà nhất định còn phải nghĩ đến rất nhiều người thường.

 

Bởi vì sau khi so sánh, thôn trưởng cũng dự đoán được đại khái linh cốc không có bột xương còn tốn nhiều thời gian gieo trồng hơn.

 

 

Thời gian còn lâu hơn dự tính ban đầu của Vương Thăng, ít nhất phải hơn hai năm.

 

Mà bột xương thì không phải lúc nào cũng có, cho nên sau này gieo trồng linh cốc thì phần lớn đều cần thời gian hoàn chỉnh.

 

Nếu trực tiếp gieo trồng toàn bộ linh cốc thì sẽ xuất hiện ít nhất hai năm không thu hoạch, lương thực trong trại không trụ nổi.

 

Cho nên, tích trữ một phần lương thực trước, có thể chịu được hơn hai năm, rồi lại gieo trồng linh cốc.

 

Vương Thăng cũng nhìn ra được suy nghĩ của thôn trưởng, muốn toàn bộ thôn đều ăn linh cốc.

 

Tuy rằng hai năm mới thu hoạch, nhưng tác dụng của linh cốc đối với người thường đương nhiên mạnh hơn đối với võ giả.

 

Cho dù là hai năm mới thu lại cũng có thể cung cấp được.

 

Tuy nhiên phải chuẩn bị cho tốt. Hơn nữa còn phải được người trong thôn đồng ý.

 

Dù sao đây cũng không phải chuyện của một người, tuy nhiên nhìn dáng vẻ thôn trưởng, hẳn là đã xử lý tốt những việc này.

 

Vương Thăng đương nhiên không có ý kiến gì, có lẽ bởi vì linh cốc tạm thời không đủ nên võ giả cần hạn chế lượng linh cốc, nhưng mà hắn thì không cần.

 

Thôn trưởng cũng vì hỏi hắn mỗi một lần có thể ăn bao nhiêu, để đưa tới cho hắn.

 

“Mỗi lần một chén là đủ rồi, không cần quá nhiều.”

 

Hắn hiện tại ăn cái gì chủ yếu cũng vì thỏa mãn dục vọng ăn uống, còn tu luyện dùng Thập Toàn Đại Bổ hoàn tương đối tốt.

 

 

Sau khi thôn trưởng hỏi xong thì trực tiếp rời đi, cũng không quấy rầy Vương Thăng nhiều.

 

Vương Thăng cũng tiến vào trạng thái tu luyện.

 

Võ kỹ, vận dụng thần niệm, còn có cảnh giới, đều là thứ cần tu luyện thời gian dài.

 

Còn có một võ kỹ, Càn Khôn cực kỳ đặc thù khác.

 

Càn Khôn là một võ kỹ không gian mà hiện tại Vương Thăng còn chưa làm rõ, hiện tại chỉ có thể sử dụng.

 

Hơn nữa tiến độ thăng cấp rất chậm.

 

Tới hiện tại cũng chỉ là cấp bốn, hắn từng dùng Vân Tiêu và Đại Bạch để thí nghiệm, cũng chỉ là thời gian khống chế dài hơn một ít.

 

 

0.84091 sec| 2428.609 kb