Lần này hắn thí nghiệm Càn Khôn và Phi Kiếm.

 

Đầu tiên là thí nghiệm Phi Kiếm.

 

Uy lực của Phi Kiếm mạnh hơn Vương Thăng tưởng tượng, ban đầu Nguyệt vẫn có thể ngăn cản hai chiêu, nhưng cùng với Phi Kiếm không ngừng tiến công, hắn có chút lực bất tòng tâm, nhanh chóng bại trận.

 

Mà đây vẫn là kết quả hắn thu liễm lực lượng, nếu hắn sử dụng toàn lực, Nguyệt có lẽ không chịu đựng nổi chút nào.

 

Thật ra đây cũng ổn, từ đầu Nguyệt đã biết mình không thắng được, thua thì thua.

 

Nguyệt sợ hãi chủ yếu vẫn là bởi vì Càn Khôn.

 

Càn Khôn có thể khống chế được Nguyệt đại khái năm giây, khi bị khống chế, Nguyệt không làm được cái gì, hắn thậm chí cảm thấy máu của mình cũng ngừng chảy.

 

Theo lý mà nói, Càn Khôn không thể khống chế người cùng cấp, nhưng hắn lại bị khống chế, còn dài tận năm giây.

 

Loại cảm giác hoàn toàn không thể tự mình khống chế này, người chưa từng trải nghiệm tuyệt đối không thể hiểu được, hơn nữa dường như Càn

 

 

Khôn của Vương Thăng còn mang theo áp bách tinh thần.

 

Cho nên hắn mới biểu hiện sợ hãi như vậy.

 

“Vương Thăng đại nhân, sau này làm ơn đừng dùng ta để thí nghiệm Càn Khôn!”

 

Đây là lần đầu tiên Nguyệt đưa ra yêu cầu với Vương Thăng.

 

Thật ra trong lòng Vương Thăng cũng không định dùng Nguyệt thí nghiệm Càn Khôn, đây là lần đầu hắn thấy Nguyệt chật vật như vậy, Nguyệt giúp hắn không ít, cho nên hắn cũng có hơi ngượng ngùng.

 

“Lúc sau sẽ không dùng ngươi thí nghiệm Càn Khôn nữa.”

 

Không thí nghiệm Càn Khôn, còn cái khác thì không chắc, chỉ có thể nói cường giả cấp bậc Tông Sư dùng thật tốt.

 

 

Mà ngay khi Vương Thăng đang thí nghiệm kỹ năng của mình, Đế Đô Đại Chu, hoàng cung.

 

Hoàng chủ Đại Chu, Chu Thiên Nguyên, đang cung kính quỳ gối trước mặt một người.

 

Người này ăn mặc thoạt nhìn rất mộc mạc, nhưng nhìn kỹ thì có thể phát hiện y phục đều đẹp đẽ quý giá.

 

Làn da ông ta chảy xệ, tóc trắng xoá, trên mặt đã xuất hiện đốm mồi, có tất cả đặc thù của một người già.

 

Nhưng Chu Thiên Nguyên làm hoàng đế đứng trên vô số người của Đại Chu, trước mặt người này lại không dám có chút mạo phạm nào.

 

“Thiên Nguyên à, đã chuẩn bị xong tất cả chưa?”

 

“Lão tổ, đã chuẩn bị xong, có thể rời đi bất cứ lúc nào…” Trong giọng nói của Chu Thiên Nguyên mang theo đau thương: “Thật sự không có cách nào

 

 

sao?”

 

“Hơn năm trăm năm, ta tìm các loại biện pháp, vẫn không thể thấy được cảnh giới cao hơn, có lẽ Đại Tông Sư khí vận chính là cảnh giới cao nhất trời định rồi!

 

Không cần nhiều lời, đồ có thể mang đi thì mang hết đi, không thể mang đi cũng không cần hủy hoại, thậm chí ngươi phải chủ động để lại một số thứ quý giá, không cho những người đó một ít ngon ngọt, các ngươi không thể dễ dàng rời đi, còn nữa, đã chuẩn bị xong người thừa kế chưa?”

 

Người này chính là Đại Tông Sư khí vận của Đại Chu, Chu Thương, cũng là Hoàng Chủ khai quốc của Đại Chu.

 

Đối mặt với câu hỏi của lão tổ, Chu Thiên Nguyên không dám giấu giếm: “Lão tổ, Thái Tử của ta, Chu Càn, đã đạt thực lực Đại Tông Sư, tuy rằng còn cách xa chín Đại Tông Sư, nhưng bảo mệnh không lo.”

 

“Đại Tông Sư trong thiên hạ không vượt qua hai mươi ngươi, bảo mệnh quả thật không lo, lợi dụng tốt thời cơ, đưa người đi, còn ngươi, nếu cứ kiên trì, chỉ sợ không đi được.”

 

“Lão tổ, ta đã sớm có chuẩn bị tâm lý.”

 

Chu Thiên Nguyên đã sớm biết kết cục của mình, đại khái bị đại quân phá thành mà chết.

 

“Hầy, khổ cho ngươi!”

 

“Lão tổ, vì truyền thừa của Chu gia, không sao, hơn nữa, ta còn muốn thử một lần, có phải thật sự không thể nghịch thiên sửa mệnh hay không!”

 

Tuy rằng biết kết cục của mình, nhưng Chu Thiên Nguyên không thật sự định ngồi chờ chết.

 

“Nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị, nên có chuẩn bị ở sau cũng đã chuẩn bị, kế tiếp ta giúp ngươi một lần cuối cùng đi!”

 

Chu Thương nhìn về phía Chu Thiên Nguyên.

 

 

Trước đó mình chỉ nghĩ theo đuổi đại đạo, cho nên sơ sót đối với việc quản giáo hoàng thất, cho nên thiên hạ đã sớm xuất hiện vấn đề.

 

Chu Thiên Nguyên cũng không phải thế hệ hoàng đế ban đầu, hoàng đế vốn là một người khác, rất nhiều sự hỗn loạn của Đại Chu chính là do vị hoàng đế kia và mấy vị hoàng đế trước đó tạo thành, Chu Thiên Nguyên chỉ là người ông ta lựa chọn ra nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tuy có hùng tài đại lược, nhưng đối mặt với Đại Chu đã thối nát, cũng không thể xoay chuyển trời đất.

 

“Hỏi ngươi lần cuối, ngươi thật sự không muốn cùng nhau đi sao?”

 

“Hai mươi mấy năm trước, ta đã lựa chọn rồi, lão tổ!” Chu Thiên Nguyên đã sớm quyết định.

 

“Được, vậy điên cuồng một phen!”

 

Tháng 7 năm 535 Đại Chu, Đại Tông Sư khí vận Chu Thương rời núi một lần nữa, chém giết Đại Tông Sư của Linh Kiếm cốc, thành Thiên Đao, lưu lại một câu “Loạn thần tặc tử phải chết” rồi rời đi.

 

Sau đó đi tới một chỗ sâu trong núi lớn ở Thục Châu, một đao cắt núi, không rõ mục đích.

 

Tháng 8 năm 535 Đại Chu, vô số người ở Đại Chu không biết vì sao, vô cớ rơi lệ, trong lòng bi thương, có người bi thương quá độ mà chết…

 

“Chuyện gì đang xảy ra đây?”

 

Vương Thăng nhìn vào những người đang khóc như xé gan xé ruột trong hàng rào, không biết gì.

 

 

1.13729 sec| 2435.313 kb