Vừa rồi khi hắn xem lại, phát hiện hai người đã có thể thử tu luyện, trở thành võ giả.

 

Cho dù là trở thành võ giả cấp một, tuổi thọ cũng sẽ dài hơn một chút.

 

Nghe thấy ý kiến này, Lý Văn Quang rơi vào trầm tư, đây không phải một việc đơn giản.

 

Vương Thăng không quấy rầy, chỉ đặt một ít Thập Toàn Đại Bổ hoàn xuống rồi đứng dậy cáo từ rời đi.

 

Hắn không có cách giúp đỡ chuyện trở thành võ giả này, chỉ có thể dựa vào bản thân vợ chồng Lý Văn Quang, hắn nhiều nhất chỉ có thể cung cấp một chút tài nguyên.

 

Tu luyện hay không, là chuyện của bọn họ.

 

 

 

Sau khi Lưu Kiến An và Vương Linh Vi trở thành võ giả, lại có mấy học sinh ở học đường trở thành võ giả.

 

Lần này, Vương Thăng không đi xem, chỉ hỗ trợ kiểm tra thân thể một chút sau khi bọn họ thành công, hơn nữa càng ngày càng quen thuộc với thần niệm khiến hắn kiểm tra càng nhanh hơn, hầu như là một phút một người.

 

Hơn một tháng sau, tất cả trẻ con trong học đường đều trở thành võ giả cấp một.

 

Hơn nữa trong trại lại có hai người dùng tôi thể dịch trở thành võ giả, đến bây giờ, chỉ riêng số người tu luyện thành võ giả trong trại đã đạt tới hai chữ số, có tất cả hai mươi hai người.

 

Có mười hai người, tất cả đều là người vừa rồi đạt tới võ giả cấp một.

 

Sau đó chính là năm vị võ giả mà từ Khúc chọn được lúc ban đầu.

 

Tổng cộng năm người Lý Vĩnh Phong, Lý Hưng Bằng, Vương Thư Văn, Chu Vĩnh, Chu Cốc.

 

Trong đó, Lý Vĩnh Phong có thiên phú tốt nhất, hơn nữa thường được Vương Thăng chi viện, đã là võ giả cấp ba, trong số võ giả cấp ba cũng có tiến bộ rất nhanh, hẳn là sẽ sớm trở thành võ giả cấp bốn.

 

Bốn người còn lại đều là võ giả cấp hai, tiến độ đều không khác mấy, có lẽ sắp tới có thể trở thành võ giả cấp ba.

 

Trong hơn hai năm đã có thể có thành tựu như vậy, so với Vương Thăng thì không là gì, nhưng so với hầu hết võ giả thì đã rất không tồi.

 

Theo lời Từ Khúc, nếu có rèn luyện sinh tử thì có khả năng sẽ còn cao hơn một chút.

 

Tuy nhiên nếu đi ra ngoài rèn luyện, bọn họ cũng không có hoàn cảnh tu luyện tốt như vậy, cho nên rốt cuộc là thế nào, không ai nói rõ được.

 

Sau đó là năm người dùng công lao đổi lấy tôi thể dịch rồi trở thành võ giả, đều là võ giả cấp một, chiến lực mạnh hơn học sinh trong học đường một

 

 

chút.

 

Thậm chí đến khi học sinh trong học đường học thêm một thời gian, có lẽ chiến lực của học sinh cũng sẽ vượt qua bọn họ.

 

Dù sao trong trại cũng không có hệ thống bồi dưỡng võ giả.

 

Tuy nhiên, thôn trưởng đang có kế hoạch cứ cách một thời gian thì để những người này đi tới học đường tu luyện một thời gian, có thể học được chút nào hay chút đó, dù sao cũng tốt hơn không biết gì.

 

Tổng cộng chính là hai mươi hai người này.

 

Ở bên ngoài cũng xem như là một thế lực nhỏ.

 

Nếu tính cả Từ Khúc, Chương Trạch đã gia nhập vào trong trại, thì cũng coi như là một thế lực nhỏ tầm trung, không kém hơn Tôn gia lúc trước uy hiếp Vương Thăng là bao, tuy hầu hết người Tôn gia đã bị bệnh dịch võ giả và Thanh Giao bang giết.

 

Đương nhiên, nếu tính cả Vương Thăng và Nguyệt thì khác.

 

Thế lực đứng đầu của trại Thanh Sơn Đại Chu chỉ kém mấy thế lực lực cấp bậc Đại Tông Sư một chút.

 

Trong hơn hai năm lại có thể phát huy thực lực của trại tới trình độ này, buổi tối đi ngủ thôn trưởng cũng có thể cười tỉnh.

 

Vương Thăng thì không có cảm giác gì, không nói đến chuyện hầu hết võ giả trong trại đều do hắn nuôi ra, mà tất cả những người này cộng vào cũng không phải đối thủ của hắn, cho dù tính cả Nguyệt cũng vậy.

 

Tuy nhiên nhiều võ giả như vậy, mức tiêu hao trong thôn cũng khá cao.

 

Đầu tiên chính là đồ ăn, nếu không phải có thịt yêu thú đánh được, chỉ riêng đồ ăn của hai mươi hai võ giả cũng là một phía tổn lớn.

 

Lượng cơm võ giả ăn có thể giống người thường, nhưng là dưới tình huống võ giả không theo đuổi thực lực.

 

 

Nhưng võ giả trong trại sao có thể không theo đuổi thực lực, cho nên tiêu hao rất lớn.

 

Chỉ có thể nói may mà lương thực trong trại còn xem như sung túc, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.

 

Cho nên thôn trưởng vẫn luôn rất chờ mong linh cốc trưởng thành.

 

Ngoại trừ một mẫu Vương Thăng kiến nghị lấy để đối chiếu, bốn mẫu linh cốc khác dưới tác dụng của bột xương, đều đã sắp trưởng thành.

 

Độ cao của cây linh cốc này quả thực vượt quá tưởng tượng, cao khoảng một mét bốn năm, hạt gạo cũng rất lớn, lớn hơn lúa nước bình thường đến ba, bốn lần.

 

Thôn trưởng trực tiếp cho người dựng một cái lều tranh ở đó, ngày nào cũng để cho mấy võ giả thay phiên đi canh, buổi tối đều là ngủ ở nơi đó.

 

Các võ giả cũng không có gì ý kiến, dù sao làm những chuyện này đều sẽ được đổi thành có cống hiến và công lao.

 

Cũng khó trách thôn trưởng cẩn thận như vậy, bởi vì quả thật có dã thú tiến vào ruộng lúa muốn ăn vụng linh cốc dần dần trưởng thành.

 

Linh cốc có sức hấp dẫn rất lớn với động vật bình thường, thậm chí là linh thú, yêu thú.

 

Cho dù trong thôn có một linh thú mạnh mẽ uy hiếp cũng không thể ngăn cản chúng nó.

 

 

0.96315 sec| 2440.039 kb