“Đây là chúng ta không đúng.”

“Kế tiếp, tôi sẽ thay đổi điểm này.”

Người đàn ông được gọi là đội trưởng Vương xoay người, đi ra khỏi phòng làm việc. Hắn ta đi xuống lầu dọc theo cầu thang, nói với toàn bộ nhân viên cảnh sát với vẻ mặt nghiêm túc:

“Tôi cực kỳ hoài nghi Thẩm Dạ có liên quan đến chuyện lần này.”

“Lẽ nào cậu ta là nhân viên của giáo hội nào đó?” Một cảnh sát hỏi.

“Rất có thể.” Đội trưởng Vương đáp.

Hắn ta im ắng quét mắt nhìn mọi người.

Sợ hãi, thù hận, chán ghét.

Đúng rồi, hẳn là vẻ mặt của các ngươi nên như thế.

“Lập tức tuyên bố phát lệnh truy nã, ai nhìn thấy Thẩm Dạ thì phải lập tức bắt cậu ta lại, hoặc là báo cho tôi biết ngay.” Đội trưởng Vương nói.

“Vâng, đội trưởng.” Mọi người lên tiếng trả lời.

Một giọng nói điện tử bỗng nhiên vang lên trong đại sảnh:

“Hệ thống trí não trung ương đã hoàn thành công tác phân biệt hoàn cảnh.”

“Phán đoán sơ bộ, thời gian kéo dài tình huống trước mặt là: 20 phút.”

“20 phút sau tất cả sẽ khôi phục bình thường.”

Mọi người đều phấn chấn.

Chỉ có 20 phút!

Chỉ cần cảnh sát trưởng Lạc kiên trì 20 phút là có thể sống sót trở về!

Giọng nói điện tử vẫn liên tục vang lên:

“Xin mọi người đến quảng trường bên ngoài đại sảnh để tập hợp, chuẩn bị tiếp thu kiểm tra.”

Đội trưởng Vương đi nhanh tới cửa, nhìn ra phía bên ngoài.

Bên ngoài đã kéo đường dây cảnh giới.

Cánh mũi hắn ta hơi phập phồng.

Thuật pháp bùng nổ ban nãy đã để lại khí tức của thế giới khác.

Cái lạnh lẽo và tanh mặn do gió biển thổi phần phật lưu lại vẫn tràn ngập trong không khí.

“Vực sâu hải dương...”

“Hẳn là giáo hội Tịch Tĩnh, một đám kẻ điên thích phá hư mối làm ăn của người khác.”

Hắn ta yên lặng suy nghĩ trong lòng, hung ý chợt lóe lên trong mắt.

Lầu hai.

Phòng làm việc cảnh sát trưởng.

Trên tường đầu tiên là xuất hiện một cánh cửa sổ.

Một con mắt xuyên qua cửa sổ quan sát phía bên ngoài, lập tức thấy được cửa lớn đóng chặt.

Ngay sau đó, cậu quan sát kỹ càng khắp phòng, xác định không có vấn đề gì mới chậm rãi đẩy cửa ra, nhẹ nhàng rơi xuống phòng.

Trong lòng Thẩm Dạ hiểu rất rõ một vấn đề.

Cậu căn bản là không thể đối phó với đám thích khách đó.

Giai đoạn cấp 2 chỉ là đặt nền móng.

Cấp 3 mới học chiêu thức, sử dụng binh khí, lựa chọn chức nghiệp.

Lúc này cậu chỉ là học sinh cấp 2 mà thôi.

Súng còn dùng chưa xong, chiêu thức chiến đấu nào cũng không biết, lấy cái gì đi chiến đấu với thích khách có trình độ đó đây?

Phải nhanh chóng đi lầu ba!

Thẩm Dạ cấp tốc thêm toàn bộ 4 điểm thuộc tính vào Nhanh Nhẹn, mở ra một cánh cửa sổ hoàn hảo khác.

Phía bên ngoài cánh cửa sổ này là tường sau của cục cảnh sát.

Thẩm Dạ nhảy thẳng ra ngoài, vững vàng với tới ống thoát nước ở cạnh tường, dùng cả tay chân nhanh chóng bò lên trên lầu ba.

Cậu tìm một cái cửa sổ đang mở, nhìn thoáng qua, lập tức nhảy vào.

Nơi này hình như là phòng hồ sơ.

Các loại hồ sơ cũ xưa phủ đầy bụi, an tĩnh đặt trên từng dãy kệ.

Phải nhanh chóng tìm được phòng bảo quản vũ khí!

Thừa dịp tất cả mọi người tập hợp ở quảng trường bên ngoài đại sảnh, Thẩm Dạ đẩy cửa ra, đi đến hành lang nhìn qua nhìn lại.

Quả nhiên bên kia hành lang có một cái cửa sắt lớn rất dày, bảng hiệu trên đó ghi “phòng bảo quản vũ khí”.

Bức tường màu bạc kia nằm ngay bên ngoài phòng bảo quản!

Bên cạnh tường còn treo một cây bút.

Thẩm Dạ nhanh chóng tiến lên, vừa chạy vừa móc tờ giấy kia ra khỏi túi quần --

Một cơn gió nhẹ thổi tới.

Sắc mặt cậu bỗng nhiên biến ảo, giơ tay vỗ xuống cửa của phòng bảo quản vũ khí.

“CỬA.”

Chỉ một lát.

Một cánh cửa sắt hoàn toàn tương tự dựng thẳng lên, chặn cửa sắt của phòng bảo quản vũ khí.

Cùng lúc với cánh cửa xuất hiện, cửa sổ ở một chỗ khác của hành lang mở ra, một bóng đen lặng yên không tiếng động rơi trên mặt đất.

Là đội trưởng Vương.

Trên mặt hắn ta mang theo vẻ hiền lành, cười tủm tỉm nói:

“Tôi đã bảo sao lại nghe thấy động tĩnh phía bên này... thì ra là bạn học Thẩm Dạ, cậu ở nơi này làm gì?”

Thẩm Dạ căn bản không nhìn hắn ta, cầm bút lên, nhanh chóng sao chép một hàng mật mã.

“Ngài biết đấy, tôi sắp phải thi lên cấp 3 rồi, hôm nay giáo viên để lại một ít đề số học, tôi phải dành thời gian tính toán một phen.”

Mẹ nó.

Sao cái mật mã này dài thế?

“Trẻ con không nên tùy tiện lừa gạt người khác, kết cục sẽ không tốt đâu đấy.” Đội trưởng Vương nói.

Hắn ta vừa định ra tay, Thẩm Dạ đột nhiên đá lên trên cánh cửa sắt, phát ra một tiếng “rầm”.

Cửa từ từ mở ra.

Chỉ thấy trong cửa là một hành lang âm trầm mờ tối.

Không.

Nếu như nhìn kỹ, thậm chí hành lang này càng giống như mật đạo nào đó.

Đội trưởng Vương dừng một chút.

“Không đúng...”

Hắn ta nhìn chòng chọc vào mật đạo bên trong cửa, thấp giọng nói.

Tại sao trong phòng bảo quản vũ khí ở lầu ba cục cảnh sát lại xuất hiện một cái mật đạo?

8.57433 sec| 2394.773 kb