Cậu ngoái đầu nhìn lão Giang và hiệu trưởng, chỉ thấy hai người cũng đang ngẩn ngơ ngồi tại chỗ.

Xem ra ngay cả bọn họ cũng không biết “quản lý Tiền” lại có khía cạnh này trong người.

Nhưng hai con cáo già này phản ứng nhanh hơn Thẩm Dạ. Hiệu trưởng dẫn đầu, lão Giang theo sau, hai người vỗ tay thật mạnh, lớn tiếng khen hay.

“Hát hay quá, quản lý Tiền ơi!”

“Tôi chưa từng được nghe giọng hát nào hay đến vậy đấy quản lý Tiền.”

Hai người nhất trí cùng nịnh hót.

Mấy phút sau.

Hiệu trưởng và lão Giang được mời ra khỏi phòng.

Quản lý Tiền nói chuyện riêng với Thẩm Dạ.

“Tôi vẫn còn được thi lại đúng không?” Thẩm Dạ không yên tâm hỏi.

Tiền Như Sơn khoát tay ra dấu cho cậu “ngừng”, lời nói mang ý vị sâu xa: “Bạn học Thẩm Dạ này, lý tưởng sống của cậu là gì?”

“Tên của ngài chính là lý tưởng của tôi.” Thẩm Dạ thẳng thắn trả lời.

Tiền Như Sơn bật cười: “Tiền chỉ là thứ cơ bản nhất thôi, tôi muốn biết khao khát cháy bỏng nhất trong thâm tâm cậu là gì cơ.”

Khao khát à…

Chuyện đầu tiên Thẩm Dạ nghĩ tới là tên sát thủ kia. Nếu ở trong nhà mình mà cũng không an toàn thì cậu có thể trốn đi đâu được nữa?

Nếu cậu có đủ sức mạnh thì đâu còn cần tránh né?

“Ít nhất thì không bị người khác bắt nạt, có thể bảo vệ bản thân và người nhà.” Thẩm Dạ đáp.

Tiền Như Sơn nhếch miệng cười:

“Hiện giờ là thời khắc cậu cách giấc mơ của mình gần nhất đấy.”

“Sao ngài lại nói như vậy?” Thẩm Dạ hỏi.

Tiền Như Sơn vẫy cậu lại: “Đến đây, cậu tấn công tôi đi.”

“Ô hay, cái thằng cha già đầu, lông dài dê cụ này nữa!” Thẩm Dạ chỉ vào hắn mà mắng.

“Đừng tấn công bằng ngôn ngữ, dùng nắm đấm.” Tiền Như Sơn sầm mặt nói.

“Được thôi…”

Thẩm Dạ vung nắm đấm vào mặt Tiền Như Sơn.

Tiền Như Sơn hơi trợn mắt lên. Thẩm Dạ lập tức không thể động đậy nổi. Xung quanh dường như có thứ vô hình nào đó giữ chặt lấy cậu, khiến cậu hoàn toàn mất đi khả năng di chuyển.

“Đây là cái gì?” Thẩm Dạ giật mình hỏi.

“Là một loại thuật pháp có thể cố định đòn tấn công của người khác, học xong nó, cậu sẽ có thể bảo vệ bản thân.” Tiền Như Sơn đáp.

“Ảo thật đấy.” Thẩm Dạ bình luận.

“Có muốn học không?” Tiền Như Sơn hỏi.

“Muốn.” Thẩm Dạ đáp.

“Nhìn kỹ vào, vẫn chưa hết đâu…”

Tiền Như Sơn giải trừ thuật pháp rồi lấy ra một khẩu súng ngắn, nhắm thẳng vào thái dương của mình.

Cái cảnh này thật sự quá quen thuộc, khiến Thẩm Dạ bất giác nhớ về Lam tinh, trong miệng cũng thì thầm theo:

“Thiên hạ võ công, vô kiên bất phá, duy khoái bất phá.”

*Võ công trong thiên hạ không có môn nào gọi là vô địch, không phá vỡ được. Chỉ có tốc độ mau lẹ mới là thứ không thể.

Đoàng.

Một tiếng súng nổ vang lên.

Tiền Như Sơn còn chẳng hề động tay.

Viên đạn dừng lại cách thái dương của hắn khoảng 1cm, lơ lửng bất động.

“Đây là một thuật pháp khác đến từ tài liệu bí mật của nội bộ tập đoàn, loại thuật pháp này có thể ngăn cản ám khí tấn công, súng đạn cũng không thành vấn đề. Vừa nãy cậu nói cái gì vậy?”

Tiền Như Sơn tò mò hỏi.

“Không có gì, tôi nói là, ui chao lợi hại quá.” Thẩm Dạ đáp.

Quả thật rất lợi hại. Đây chính là thuật pháp hàng thật giá thật. Mặc dù biết đối phương có ý biểu diễn cho mình xem, nhưng Thẩm Dạ cũng thật sự động lòng.

Cậu muốn sống thật tốt ở thế giới này, vì vậy cậu cần phải có được sức mạnh cường đại.

Đương nhiên là cậu muốn học những thuật pháp thần kỳ như thế này rồi.

Tiền Như Sơn tỏ ra hứng thú: “Câu nói vừa nãy của cậu thật ra rất có khí thế, là cậu tự nghĩ ra à?”

“Ha ha, tôi thuận miệng nói vậy thôi, ngài đừng để ý làm gì.” Thẩm Dạ pha trò.

“Cũng được, chúng ta nói chuyện chính tiếp đi. Hiện giờ tôi chính thức mời cậu gia nhập ‘kế hoạch Tiềm Long’, đây là chương trình đào tạo ngôi sao mới của tập đoàn chúng tôi.”

“Kế hoạch Tiềm Long á?” Thẩm Dạ hỏi.

Quản lý Tiền chậm rãi giải thích: “Chúng tôi sẽ tiến cử cậu tới ba trường cấp 3 tốt nhất trên toàn thế giới. Đương nhiên trước đó cậu cần phải trải qua một bài kiểm tra nhập học hết sức nghiêm ngặt, không phải thi lên cấp 3 mà là cuộc thi do ba trường này tự tổ chức.”

“Nếu cậu có thể vượt qua bài kiểm tra ấy và tùy ý lựa chọn nhập học một trong ba trường thì tập đoàn sẽ chi trả cho cậu toàn bộ chi phí sinh hoạt, học phí, phí vật tư và trang thiết bị.”

“Nếu cậu bị loại thì chúng tôi có thể giới thiệu cậu tới những trường chuyên cấp 3 ở tỉnh khác.”

Thẩm Dạ nhớ tới chuyện vừa rồi, không nhịn được nói: “Lúc nãy tôi mới đánh nhau một trận…”

Tiền Như Sơn vung tay lên, không để ý nói: “Nếu cậu không dám đánh lại thì tôi cũng chẳng chọn cậu đâu. Những chuyện nhỏ nhặt như vậy tập đoàn sẽ giúp cậu giải quyết.”

“Đãi ngộ của tập đoàn tốt đến thế cơ à?” Thẩm Dạ cảm thán.

Tiền Như Sơn giang hai tay ra, dùng giọng điệu khoa trương nói:

“Sức Mạnh vượt qua điểm tối đa, Nhanh Nhẹn điểm tối đa, Tinh Thần Lực vượt qua điểm tối đa, bạn học Thẩm, chẳng lẽ cậu không biết việc này khó đến mức nào à? Cậu có năng khiếu vượt xa các bạn cùng trang lứa đấy!”

0.48063 sec| 2392.641 kb