Thẩm Dạ bèn thêm điểm thuộc tính vào Nhanh Nhẹn.

Lỡ xảy ra chuyện gì đó, mình phải chuồn khỏi đây ngay.

Dù có thể không trốn thoát được.

Không

Đối phương là cảnh sát trưởng hàng thật giá thật, phương diện nào cũng đủ sức đè bẹp cậu hết.

Chắc chắn cậu không thể trốn thoát.

Vì mạng sống… Cậu sẽ đánh liều nhiều thứ…

Thẩm Dạ nhẹ nhàng kiễng chân lên.

Cậu làm vậy là vì có thể mở CỬA trên mặt đất bất cứ lúc nào.

Một khi có vấn đề xảy ra, cậu chỉ cần dậm chân, đạp phăng cánh cửa rồi vào đó.

Có lẽ cậu sẽ trốn được thôi?

Reng reng reng…

Điện thoại trên bàn làm việc đột ngột reo lên.

Tiếng chuông phá vỡ bầu không khí ngạt thở lúc này, cũng kinh động đến người ở hai bên bàn làm việc.

“Cảnh sát trưởng, điện thoại của ngài, tôi có cần tránh mặt không?” Thẩm Dạ hỏi.

“Không cần đâu… Alo?”

Lạc Phi Xuyên nhấc điện thoại lên, mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Dạ.

Cậu đành phải ngồi yên một chỗ.

“Lạc Phi Xuyên, mày sẽ chết nhanh thôi.” Một giọng nói trầm thấp vang lên trong điện thoại.

Lạc Phi Xuyên nhíu mày.

Thẩm Dạ cũng kinh ngạc không thua gì.

Chuyện gì thế này?

“Mày là ai?” Lạc Phi Xuyên hỏi.

“Mày phải biết thân phận của tao chứ?” Bên kia hỏi vặn lại.

Lạc Phi Xuyên im lặng chừng vài giây rồi lên tiếng: “Có chuyện gì thì lát nữa nói, tao đảm bảo cho mày một câu trả lời thích đáng, giờ tao đang bận.”

“Lát nữa nói? Mày sẽ phải chết, đó là những gì tao muốn nhắn nhủ với mày.” Đối phương nói tiếp.

Lạc Phi Xuyên ngồi thẳng dậy, ấn vào cái nút trên bàn.

Cửa phòng lặng lẳng mở ra, mấy tên cảnh sát khôi phục vẻ nghiêm túc và nối đuôi vào trong, lập tức mở laptop mang theo bên mình ra, nhanh chóng gõ từng hàng mệnh lệnh.

Một bản độ vệ tinh nhanh chóng xuất hiện trên màn hình.

Một mũi tên màu đỏ xuất hiện trên bản đồ, nhanh chóng xuyên qua các dãy nhà cao tầng san sát nhau, xuyên qua vô số con đường và đám đông không đếm xuể, điên cuồng nhảy lên trong nhiều cảnh tượng thoáng qua.

… Dường như họ đang điều tra lai lịch của người gọi điện.

Các cảnh sát nín thở chờ đợi.

Thẩm Dạ nhìn bọn họ rồi lại nhìn Lạc Phi Xuyên.

Cảnh sát trưởng Lạc nhẹ nhàng gõ xuống bàn, dường như sắp mất kiên nhẫn.

Lúc này giọng nói lại vang lên trên điện thoại, vô cùng tự đắc và khoan thai:

“Lý lịch công khai chỉ là một lớp da mày khoác lên người, thật ra…”

Tất cả cảnh tượng đều biến mất khỏi màn hình laptop, chỉ còn lại cái cuối cùng.

Trong cảnh tượng cuối cùng, mũi tên màu đỏ chỉ hướng vào người đàn ông mặc đồ ngủ màu xanh đỏ.

… Không phải người đàn ông cao gầy đeo kính mát màu nâu.

Thẩm Dạ thở dài.

Cảnh sát trưởng Lạc điều tra hung thủ giúp mình, kết quả giờ xem ra hắn đã gặp phải phiền toái.

Còn nữa, hình như cảnh sát trưởng Lạc rất kỳ lạ.

Phòng làm việc này cũng mang lại cho cậu cảm giác rất quái dị.

Thẩm Dạ cảm thấy mình bị bao phủ bởi một đám sương mù, không những che đậy một thứ không biết mà còn có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Trên màn hình, người đàn ông mặc đồ ngủ dựa vào đèn đường, vừa nói chuyện điện thoại vừa hút thuốc.

Sau lưng hắn là hàng loạt các cửa hàng khác nhau, ở con đường đối diện là một tòa nhà khiến người ta trông rất quen mắt.

Thẩm Dạ bỗng mở to hai mắt.

Cục cảnh sát!

… Lúc này, người đó đang đứng trên con đường đối diện cục cảnh sát!

Tại sao hắn dám đến tận cổng cục cảnh sát và khiêu khích cảnh sát trưởng thế kia?

Một làn sóng vô hình sinh ra từ hư không, nhanh chóng quét qua cơ thể mọi người như một trận gió, cuối cùng khóa chặt trên người Lạc Phi Xuyên.

Đây là gì?

Chẳng lẽ là pháp thuật mà quản lý Tiền đã nói?

Thẩm Dạ còn đang tò mò thì đã thấy Lạc Phi Xuyên vỗ bàn, giận dữ thét to:

“Chết tiệt!”

Hắn ngồi bật dậy khỏi ghế, như chú chim ưng dang rộng đôi cánh, nháy mắt đã lướt qua mấy chục mét, tông vỡ lớp kính và xông ra ngoài.

Lúc này, giọng nói đó vừa nói hết câu qua điện thoại.

“Là mày đã giết rất nhiều thành viên của giáo hội bọn tao, giờ tao muốn báo thù thay họ.”

Bằng bằng!

Tiếng súng vang lên bên ngoài.

Các cảnh sát trong phòng cũng vội vã xông ra.

Thẩm Dạ chầm chậm đứng lên, nghiêng tai lắng nghe.

Tiếng súng này không đúng.

Tiếng súng vô cùng rõ ràng, truyền đi rất xa, thậm chí còn có tiếng vọng lại và kéo dài.

Không ngờ lại có tiếng vọng.

Trong thành phố như một khu rừng thép này, tiếng súng sẽ vọng lại được ư?

Đèn trong phòng bỗng hóa thành màu đỏ chót.

Tiếng điện tử cảnh báo vang lên, vang vọng cả cục cảnh sát.

Giọng nữ xuất hiện trên loa cảnh báo:

“Cảnh báo!”

“Phát hiện có kẻ tấn công!”

“Kẻ tấn công đã vào cục cảnh sát, xin yêu cầu những người không tham dự trận chiến tìm chỗ an toàn ẩn nấp.”

Thẩm Dạ chậm rãi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài là biển cả bao la.

Thành phố sầm uất và náo nhiệt đã biến mất, thay vào đó là một khoảng đại dương rộng mênh mông.

0.44412 sec| 2392.633 kb