“Đã thành công nghiệm chứng đội trưởng Vương Học Mộc tổ trọng án chính là thân phận giả.”

“Đang điều động chức nghiệp giả cao cấp khoảng cách gần nhất.”

“Đã điều động quản lí khu vực của tập đoàn Nhân Gian Võ Đạo Tiền Như Sơn.”

“Xét thấy trình độ ác liệt của tình huống trước mắt, quyết định lập tức đánh chết.”

“Sau 30 giây đếm ngược, hung thủ giả trang thành Vương Học Mộc sắp bị xử quyết tại chỗ.”

“Đếm ngược bắt đầu!”

“30!”

Tường bị đánh vỡ, đội trưởng Vương cầm chủy thủ trong tay giết tới.

Nhưng trong nháy mắt trước đó, Thẩm Dạ đã đè tay lên cánh cửa sắt của phòng bảo quản vũ khí, quát khẽ: “Cửa.”

Trước cửa sắt lại xuất hiện một cánh cửa sắt khác, cậu lắc mình đi vào, trực tiếp biến mất.

Cậu hoàn toàn không phải đối thủ của đối phương, căn bản đừng nghĩ đến chuyện đánh nhau, đầu tiên là phải nghĩ xem trốn bằng cách nào mới đúng!

Thẩm Dạ nghĩ như vậy, cũng làm như thế.

Đúng là loại thái độ tránh né không chút do dự đó của cậu khiến cậu vừa vặn tránh được công kích của đối phương.

Khi đội trưởng Vương xông đến trước vách tường màu bạc, Thẩm Dạ mới vừa vào cửa.

Hai người lại tách ra lần nữa.

Nhưng mà lúc này đội trưởng Vương không đuổi theo cậu nữa.

Hắn ta không kịp quan tâm chuyện giết chết Thẩm Dạ, nghiêng người trốn trên hành lang, chỉ lộ ra một con mắt nhìn bên ngoài cửa sổ.

“Là Côn Luân đang điều binh khiển tướng sao? Muốn giết tao á? Nằm mơ đi!” Hắn ta cười lạnh nói.

Trên vách tường màu bạc, giọng nam hùng hậu đẹp đẽ đó tiếp lời hắn ta:

“Chó đất, tao lừa mày đó.”

“3,”

“2,”

“1.”

Một bóng mờ xuất hiện trên đường phố bên ngoài với tốc độ khó mà tin nổi, mang theo tiếng gào thét vội vàng xông tới.

Sắc mặt đội trưởng Vương biến đổi, nắm chặt chủy thủ màu đen trong tay.

Dị biến phát sinh!

Vù -- tiếng đao hùng dũng bùng nổ giống như cảnh báo phòng không như nhau chợt kéo cao, chớp mắt một cái đã đánh vỡ toàn bộ lớp kính.

Mọi người theo bản năng che tai lai.

Bóng mờ kia đến cực nhanh, chợt lóe đã xuyên qua bức tường.

Tiền Như Sơn!

Người đàn ông trung niên chán chường râu ria xồm xoàm này thế mà lại trực tiếp đụng vỡ tường, đột nhiên xuất hiện trên hành lang phía sau đội trưởng Vương.

Hắn cúi đầu, chậm rãi đút một thanh trường đao thẳng tắp vào trong vỏ, chậm rãi ngâm nga:

“Thiên hạ võ công, vô kiên bất phá, duy khoái bất phá!”

Phía sau, máu loãng phóng lên cao.

Đội trưởng Vương bị chém đứt ngang eo, hai chân quỳ rạp xuống đất. Hắn ta run lên một cái, giống như đang muốn làm ra động tác tránh né.

Nhưng mà đao của đối phương quá nhanh, khi hắn ta phản ứng lại thì đã muộn rồi!

Thời khắc cuối cùng, khắp mặt đội trưởng Vương toàn là hung ý. Hắn ta ném xuống chủy thủ, hai tay nhanh chóng hợp lại ở giữa như đang muốn thi triển cái gì đó.

Đáng tiếc --

Nửa người trên của hắn ta cũng nứt thành hai mảnh từ chính giữa, tách ra khỏi nhau.

Vì vậy khoảng cách giữa hai tay của hắn ta càng ngày càng xa, cuối cùng không cách nào hợp lại với nhau, càng không cách nào thi triển ra thuật pháp gì.

Hắn ta đã chết.

Cửa phòng bảo quản vũ khí mở ra.

Thẩm Dạ lắc mình bước ra ngoài, đóng cửa lại, trên mặt hiện lên vẻ cảm kích nói: “Cảm ơn Tiền tổng đã ra tay.”

Mấy phút sau, Tiền Như Sơn ngồi trong đại sảnh cục cảnh sát, vừa hút thuốc vừa rung chân.

“Ban nãy tôi ngầu không?” Hắn hỏi.

“Ngầu.” Thẩm Dạ tâng bốc.

“Ừm, nhóc Thẩm, quả nhiên cậu có kiến thức. Chuyện khác tôi đều có thể giúp cậu xử lý, có điều chuyện nhóm mật mã kia thì cậu phải nói thật.” Tiền Như Sơn dặn dò.

Thẩm Dạ nhún vai nói: “Mật mã là Lạc Phi Xuyên cho, hắn cảm thấy mình không an toàn nữa nên đưa cho tôi sớm, nói một khi có tình huống gì đó thì lập tức dùng ngay.”

“Thế à? Hắn cảm thấy mình có khả năng sẽ gặp bất trắc, nên đưa cậu một nhóm mật mã?”

“Đúng rồi.” Thẩm Dạ bình tĩnh nói: “Hắn không cẩn thận chọc phải giáo hội Tịch Tĩnh, hơn nữa hình như người đuổi giết tôi cũng theo dõi hắn.”

“Hắn nói cho tôi biết, nếu như hắn đã chết thì tôi phải lập tức viết mật mã lên trên vách tường màu bạc ở lầu ba cục cảnh sát.”

“Như vậy mới có thể giữ được tính mạng của tôi.”

Tiền Như Sơn hỏi: “Thế nhưng làm sao cậu biết được hắn đã chết?”

“Tôi có một loại thiên phú, nơi nào có thi thể là tôi có thể cảm ứng được.” Thẩm Dạ trả lời.

“Cho nên cậu vừa tiến vào phòng làm việc đã biết ngay trong ngăn tủ kia có thi thể?” Tiền Như Sơn cảm thấy hơi hứng thú.

“Đúng thế.” Thẩm Dạ nói.

“Có thể cảm ứng được thi thể... coi như là một loại thiên phú, không tệ, tốt.” Tiền Như Sơn nói.

“Cần tôi chứng minh điểm này không?” Thẩm Dạ hỏi.

“Không cần đâu, sau này đến thời điểm cần cậu ra sức, tôi sẽ đến tìm cậu.” Tiền Như Sơn nói.

Nhìn vẻ mặt “Như vậy đã vượt qua kiểm tra rồi?” của Thẩm Dạ, hắn không khỏi cười nói:

“Thứ thiên phú này nói không rõ ràng, tôi có biết một bác sĩ, chỉ cần hắn trực đêm, đêm đó trong phòng bệnh chắc chắn sẽ xảy ra mấy vụ cấp cứu.”

0.45616 sec| 2401.086 kb