Trên ô tô, Thẩm Dạ hỏi:
“Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”
“Tôi mới vừa liên hệ với ba mẹ cậu và hẹn nơi gặp mặt, vừa lúc đưa cậu đi cùng.” Tiền Như Sơn nói.
Hắn mở một chai rượu mạnh, đổ thẳng vào trong miệng.
“Sao ngài không ở lại, giải quyết toàn bộ cục cảnh sát thế?” Thẩm Dạ hỏi.
“Tôi á? Không không không, nhiệm vụ Côn Luân giao cho tôi là giết một người sau đó mang cậu an toàn rời khỏi đó, chuyện còn lại có người càng chuyên nghiệp hơn xử lý.” Tiền Như Sơn nói.
“Tôi nhìn uy lực một đao kia của ngài, lại giết thêm một người nữa hình như cũng không khó.” Thẩm Dạ nói.
“Nhất định đừng nghĩ như vậy.” Tiền Như Sơn lại uống một ngụm rượu: “Có trời mới biết hắn sẽ mang theo cái gì ra khỏi ‘Dị Thường’ của giáo hội.”
“Đúng rồi, cậu biết cái gì là ‘Dị Thường’ chứ hả.”
“Không biết.” Thẩm Dạ lắc đầu.
Bây giờ cậu chỉ là một học sinh cấp 2 bình thường, nếu như không phải thi thể có thể nói, đúng là cậu không biết “Dị Thường” là cái gì.
Tiền Như Sơn lại giải thích “Dị Thường” và “Tai hoạ” một lần nữa rồi nói tiếp:
“Tôi nhớ từng có một người, lúc đi ra khỏi từ ‘Dị Thường’ trông có vẻ hoàn toàn bình thường, nhưng thật ra thì hắn chỉ còn lại một tấm da người.”
“Trong tấm da người đó cất giấu một loại quái vật chưa từng bị ghi chép bao giờ.”
“Quái vật tàn sát hơn phân nửa thành phố mới bị tìm được nhược điểm, bị đánh chết tại chỗ.”
“Cho nên tôi thà nhận công việc giết người, cũng không muốn dính dáng quan hệ gì đến ‘Dị Thường’ của giáo hội.”
“Tất cả mọi người đều như vậy.”
Tiền Như Sơn nói, bỗng nhiên mở di động ra bấm gọi một số.
“Lạc Phi Xuyên... Họ Lạc, tôi đột nhiên nghĩ đến một người, giúp tôi tra một chút.”
“Tên là Tiêu Mộng Ngư, tra xem quan hệ giữa cô ta và Lạc Phi Xuyên.”
Không biết đối phương nói gì đó, Tiền Như Sơn thoáng cái ngồi thẳng người.
“A, thật là hỏng bét.”
Hắn nhỏ giọng lầu bầu.
Mắt thấy tâm trạng hắn không tốt lắm, Thẩm Dạ chỉ yên lặng lắng nghe, không hỏi điều gì.
Hai mươi phút sau, ô tô dừng lại trước một quán trà.
“Tôi chọn vị trí một lần nữa.” Tiền Như Sơn nói: “Cách cục cảnh sát nửa thành. Đây là khoảng cách an toàn. Với khoảng cách này, hẳn là đủ để chạy trối chết.”
Thẩm Dạ thở dài nói: “Trước đây tôi không biết, nhân loại lại sống khó khăn như thế.”
“Biết cuộc sống khó khăn, có nghĩa cậu đã trưởng thành rồi.” Tiền Như Sơn vỗ vỗ vai cậu.
“Người thường không biết điều này à?” Thẩm Dạ nói.
“Dưới tình huống bình thường, gặp phải thuật pháp của giáo hội, người thường còn chưa có cảm giác gì đã chết, mà chúng ta thì đau khổ đấu tranh vì sự sống còn của văn minh nhân loại.” Tiền Như Sơn nói.
Từ rất xa Thẩm Dạ cũng đã thấy cha Thẩm Thời An và mẹ Triệu Tiểu Thường đứng chờ ở trước quán trà.
“Ba, mẹ!”
Cậu xuống xe, vẫy tay với hai người.
Mẹ tươi cười rạng rỡ, cha cũng lộ ra nụ cười vui mừng, cùng nhìn về phía cậu.
Tiền Như Sơn cũng xuống xe, mỉm cười tiến lên nắm tay.
Mấy người hàn huyên một lát rồi tiến vào quán trà, tìm một căn phòng và ngồi xuống.
“Mọi chuyện tôi cũng đã nói với hai vị qua điện thoại rồi, đây là hợp đồng chi tiết, mời hai vị xem qua.”
Tiền Như Sơn tươi cười chân thành, không hề nhìn ra được là hắn vừa mới giết người.
Thẩm Thời An đặt hợp đồng hắn đưa đến lên bàn, không nhìn lấy một cái mà mở miệng nói:
“Chuyện cho tới bây giờ, có điều phải tôi phải cho Thẩm Dạ biết, để nó đưa ra lựa chọn, sau đó chúng ta mới có thể kỹ càng xem bản hợp đồng này.”
Dường như Tiền Như Sơn biết ông muốn nói gì, gật đầu lia lịa nói: “Đó là đương nhiên, tôi đi hút điếu thuốc trước đã, lát nữa lại gọi tôi qua đây là được.”
Hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng, lễ phép đóng cửa lại.
Thẩm Dạ quay đầu nhìn cha mẹ.
Hai người đang nói cái gì thế?
“Tiểu Dạ, ba mẹ cũng không gạt con nữa. Thật ra thì nhà nội ba con thuộc mạch chi của Tam Tấn Thẩm gia. Nghiêm chỉnh mà nói, con cũng là con cháu thế gia.” Triệu Tiểu Thường nói.
Tam Tấn Thẩm gia?
Thẩm Dạ cảm thấy có chút quen tai, lập tức nhớ lại tri thức lịch sử cậu đã từng học qua.
Hình như trong sách lịch sử có nhắc đến mấy câu.
Tam Tấn Thẩm gia là một trong những gia tộc có thần linh truyền thừa và thần khí trong lịch sử.
Nhưng bài giảng cấp 2 vốn không nói rõ chi tiết, phải đến cấp 3 mới có thể học tập kiến thức về phương diện này.
“Ba của con năm đó cũng là kỳ tài ngút trời, là nhân vật được mọi người vây quanh. Đáng tiếc tu hành một công pháp cổ đại thì tẩu hỏa nhập ma, thực lực mất hết, lập tức không được gia tộc coi trọng nữa.”
Triệu Tiểu Thường có chút nghẹn ngào, tiếp tục nói:
“Dưới sự chán ngán thất vọng, ba con thoát khỏi gia tộc, đi đến thành phố này sinh sống một mình.”
“Ba con gặp được mẹ.”
“Ông nội con sắp xếp cho ba con một cuộc hôn nhân, ba con vì mẹ mà từ chối, do đó chọc giận ông nội con, dẫn đến ba con bị gia tộc hoàn toàn vứt bỏ.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo