“Cậu là một thiên tài.”

Thẩm Dạ hơi cạn lời.

Thật ra em không mạnh đến vậy đâu ạ, em chỉ cộng điểm vào các thuộc tính thôi.

Nhưng điểm thuộc tính cũng là năng khiếu trời cho của cậu mà nhỉ?

Thế thì không thành vấn đề. Cậu quả nhiên là thiên tài vượt qua các bạn đồng trang lứa.

Thế nhưng tài năng bậc này cũng chỉ đủ để đăng ký tham gia kỳ thi nhập học của ba trường cấp 3 kia thôi.

Không biết bài thi ấy có khó không nhỉ?

Thẩm Dạ bắt đầu thấp thỏm không yên.

Trong phòng làm việc.

Tiền Như Sơn cứ luyên thuyên mãi không thôi:

“Chừng nào cậu đỗ vào cấp ba thì hãy cố gắng giữ vững thành tích của mình…”

“Tập đoàn có trách nhiệm giúp đỡ cậu về mọi mặt và tìm nghề nghiệp tương lai thích hợp với năng khiếu của cậu.”

“Tất nhiên khi cậu nâng cao đến mức tối đa thì sẽ được làm việc tại tập đoàn, đãi ngộ dành cho cậu vào lúc ấy sẽ ở mức tốt nhất.”

“Cậu suy nghĩ cho kỹ đi.”

Thẩm Dạ nghe xong bèn nói:

“Tôi chấp nhận lời mời của ngài.”

Lúc này cậu đã hiểu tất tần tật về quy tắc của thế giới này.

Sức mạnh là tối thượng.

Bạn không có sức mạnh, bị đánh là đáng đời, cùng lắm chỉ nhận được ít tiền bồi thường theo luật pháp nhưng cả tương lai sau này của bạn sẽ bị phá hủy.

Bởi vì đây là thế giới của kẻ mạnh.

Mỗi lần lên lớp, giáo viên đều nhấn mạnh một việc…

Toàn nhân loại sẽ dựa vào kẻ mạnh thì cả nền văn minh mới có thể tiếp tục tồn tại!

“Cậu không cần suy nghĩ ư? Có lẽ những tổ chức khác sẽ nhanh chóng đánh hơi và tới tìm cậu thôi.” Tiền Như Sơn thẳng thắn.

“Ngài là người đầu tiên tìm đến tôi, lại giải vây giúp tôi, tôi tình nguyện gia nhập tổ chức của các người.” Thẩm Dạ trả lời.

Tiền Như Sơn càng hài lòng về cậu hơn, vì vậy bèn nói:

“Được, bây giờ tôi sẽ soạn thảo hợp đồng… Phải rồi, cậu có thể đấm tôi được không?”

Thẩm Dạ hiểu ý, bèn sử dụng 5.2 điểm sức mạnh và tung ra một cú đấm.

Bốp!

Tiền Như Sơn duỗi tay ra, dễ dàng nghênh đón nắm đấm của cậu rồi vui vẻ lên tiếng:

“Sức mạnh có tận 5, không, không chỉ 5 thôi đâu, ha ha ha!”

Hắn lấy máy tính bảng ra, nhanh chóng cho ra hợp đồng rồi tự mình ký tên, sau đó mới đưa cho Thẩm Dạ.

Cậu cũng ký tên rồi ấn vân tay mình vào.

Tiền Như Sơn: “Do cậu vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành nên tôi cần người giám hộ của cậu ký tên vào đây.”

“Ngài hãy tìm ba mẹ của tôi ấy.” Thẩm Dạ trả lời.

“Họ được không thế?” Tiền Như Sơn hỏi ngược lại.

“Chắc chắn họ sẽ vui đến phát điên mất, có điều tôi hy vọng ngài hãy đi sớm nhất có thể, bởi vì tôi sợ nhưng tổ chức đến tìm tôi thì sẽ phiền phức lắm.” Thẩm Dạ nói.

Tiền Như Sơn lập tức nhận ra mình nên tranh thủ thời gian hoàn thiện hợp đồng.

Bằng không nhỡ Sở nghiên cứu trang bị Thực Liệp và Hội liên hiệp khoa học kỹ thuật Vĩnh Sinh chạy đến thuyết phục cha mẹ của Thẩm Dạ thì sẽ phiền to.

Hắn nhanh chóng ấn ấn vào màn hình máy tính bảng, điều tra ra nơi làm việc, số điện thoại, địa chỉ của cha Thẩm và mẹ Thẩm. Hắn nhìn giây lát, khép máy tính bảng lại rồi đứng dậy.

“Đợi tôi ký xong sẽ đến tìm cậu ngay.” Tiền Như Sơn bảo.

Hắn bắt tay với Thẩm Dạ, nở nụ cười tươi thân thiết vô cùng rồi mới đứng dậy và ra ngoài.

Tiền Như Sơn ra khỏi phòng, đóng cửa lại, sau đó…

Ầm!

Hắn hóa thành tàn ảnh nhanh chóng xuyên qua sân trường, tạo thành tiếng rít chói tai vang lên trong không khí.

Chỉ trong chớp mắt, hắn đã biến mất không thấy bóng dáng.

Đúng là tranh thủ từng giây từng phút.

Tiền Như Sơn vừa rời đi thì hiệu trưởng và chủ nhiệm đã mở cửa bước vào.

“Bạn Thẩm à? Người lúc nãy là…”

Hiệu trưởng hỏi.

“Tiền tổng đi tìm ba và mẹ để bàn chuyện ký hợp đồng.” Thẩm Dạ không hề giấu diếm.

“Ha ha ha, thế thì tốt quá rồi! Chắc chắn sự kiện này sẽ chấn động cả thành phố.” Hiệu trưởng mừng rỡ.

Thẩm Dạ đứng dậy rồi nói với thầy Giang: “Thầy chủ nhiệm, việc này vẫn chưa thành công, hy vọng hai người đừng nói với ai cả, em không muốn giữa chừng lại xảy ra bất trắc.”

“Ừ, cẩn thận vẫn hơn, có điều sau khi em ký kết hợp đồng xong thì trường học sẽ tuyên truyền chuyện này đấy.” Thầy Giang nói.

“Không thành vấn đề.” Thẩm Dạ trả lời.

Giang Hán Đào cười đến độ nếp nhăn trên khóe mắt xếp chồng lên nhau.

Trên cả thế giới này, người có thể gia nhập ba tổ chức lớn ở độ tuổi của Thẩm Dạ đều là con cưng của trời (thiên chi kiêu tử).

Bên cạnh đó coi như Thẩm Dạ đã được tuyển thẳng vào trường cấp 3 trọng điểm.

Đây là vinh dự của nhà trường!

“Em xin phép nghỉ chiều nay để về nhà, không ở trường học nữa.”

Thẩm Dạ nói.

“Tất nhiên là được, em nên về gặp mặt ba mẹ một lần.” Giang Hán Đào nói.

“Em đi nhanh về nhanh, càng nhanh càng tốt.” Hiệu trưởng góp lời.

“Em đi đây ạ.”

Thẩm Dạ đẩy cửa rồi bước ra ngoài.

Cậu ra khỏi văn phòng, bước xuống tầng dưới, băng qua sân trường rồi đi thẳng về phía cổng trường.

0.48212 sec| 2393.938 kb