Thẩm Dạ nhất thời rơi vào bàng hoàng.

Có nên lập tức chọc thủng nguỵ trang của tên hung thủ kia không?

… Không.

Đến cả cảnh sát trưởng cũng không phải là đối thủ của hắn ta.

Một khi thân phận của hắn ta bị vạch trần, chờ hắn ta trở về lần nữa, có lẽ người khác còn chưa kịp phản ứng thì hắn ta đã giết cậu được rồi.

Hắn ta sẽ giết chết toàn bộ người tham gia.

Hơn nữa cẩn thận ngẫm lại, ai có thể chứng minh hắn ta không có người giúp đỡ?

Nói không chừng trong cục cảnh sát còn có trợ thủ của hắn ta đang ẩn náu nữa.

Nói cách khác, bây giờ cậu vẫn đang bị vây trong tình cảnh nguy hiểm!

Dựa theo lực lượng của <Thì Thầm U Ám>, hẳn là Lạc Phi Xuyên không thể nói dối với mình.

Cậu phải nghe lời khuyên, nhanh đi kho vũ khí lầu ba mới được!

Thẩm Dạ vừa định nhích người thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân.

Có người nào đó đến!

Thẩm Dạ nhanh chóng giơ tay đè ở giữa hư không, trong lòng nói thầm một tiếng “CỬA”.

Một cánh cửa theo đó xuất hiện.

Cánh cửa này giống cánh cửa phòng làm việc của cảnh sát trưởng y như đúc.

Tấm da dê trên cửa cũng đã đổi thành một tờ giấy công văn chính thức.

Năng lực này vẫn là rất biết cách làm cửa, ở hoàn cảnh nào thì cửa sẽ có hình dạng như thế đó.

Có điều, một cánh cửa đứng riêng một mình ở nơi này thực sự quá rõ ràng.

Thẩm Dạ âm thầm nói “Giải tán” trong lòng.

Cửa lập tức biến mất.

Cậu nhanh chóng đứng dậy, đi tới bên tường, đưa tay đè lên đó và quát khẽ:

“CỬA!”

Cánh cửa xuất hiện ở trên tường.

Nếu như là người không quen biết tiến vào phòng làm việc, phát hiện trên tường bên cạnh bàn làm việc có một cánh cửa thì sẽ chỉ cho rằng ở đây còn có một căn phòng khác.

Thẩm Dạ đẩy cửa tiến vào Thế Giới Ác Mộng, thuận tay đóng cửa lại.

Trên hành lang âm trầm không có vật gì cả.

Xương Khô khổng lồ đã rời đi một thời gian ngắn, ở đây coi như là tương đối an toàn.

Thẩm Dạ đánh giá một hồi, rồi nhìn ra bên ngoài xuyên qua lớp kính cửa sổ.

Đây là vị trí cậu đã chọn, vừa có thể nhìn thấy cửa phòng làm việc, lại có thể thấy bên ngoài cửa sổ.

Chỉ chốc lát sau.

Quả nhiên có người đến gõ cửa phòng làm việc của cảnh sát trưởng.

“Thẩm Dạ đúng không, cảnh sát trưởng Lạc gọi cậu xuống phía dưới tập hợp.”

Không ai trả lời.

Có người khe khẽ bàn luận:

“Kỳ lạ, có nên mở cửa xem sao không?”

“Hẳn là cậu nhóc kia ở trong đó mà, lẽ nào bị dọa ngất đi rồi?”

Đang định mở cửa ra, bỗng nhiên lại có một giọng nói vang lên:

“Tất cả mọi người đi xuống đi, để tôi kêu Thẩm Dạ cho.”

Đây là một giọng nói hết sức trầm ổn.

“Được, đội trưởng Vương.”

“Vậy chúng tôi đi xuống tập hợp trước.”

Một loạt tiếng bước chân đi xa.

Một giây trước khi cửa phòng làm việc bị đẩy ra, “Cửa” trên bức tường trong phòng cấp tốc biến mất.

Thẩm Dạ dựa lưng vào tường, ngồi xuống trên hành lang ở Thế Giới Ác Mộng.

Tuy tạm thời không cách nào thấy được chuyện xảy ra trong phòng làm việc cảnh sát trưởng, nhưng cậu cũng có thể đoán được một hai.

Người được gọi là “Đội trưởng Vương” kia bảo những cảnh sát đi trước.

Chắc chắn hắn ta mang theo mục đích gì đó.

Có lẽ cậu đã đoán đúng.

Hung thủ kia cũng không phải chỉ có đơn độc một mình.

Bên kia, phòng làm việc cảnh sát trưởng.

Một người đàn ông cao to đi tới, vừa nhìn quanh bốn phía vừa cười nói:

“Thẩm Dạ, ra đi.”

“Xảy ra sự kiện tập kích, tất cả mọi người phải lập tức tiếp thu kiểm tra của trí não trung ương.”

Không ai trả lời.

Ý cười trên mặt người đàn ông không giảm, cũng không quay đầu lại đóng cửa phòng làm việc, ôn hòa nói:

“Tôi biết cậu có chút sợ, nhưng chỉ có cảnh sát trưởng Lạc bị thuật pháp mang đi, nói một cách khác --”

“Cậu đã an toàn.”

“Hơn nữa, chúng tôi đều là cảnh sát, chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho cậu.”

Trong lúc im hơi lặng tiếng, một thanh chủy thủ màu đen hiện ra trong tay hắn ta.

Nhưng mà cả căn phòng không có bất cứ động tĩnh gì, cũng không có bất kỳ chỗ khác thường nào.

Người đàn ông bước đến trong góc, mở ngăn tủ ra.

Thi thể vẫn còn ở đó.

Hắn ta nhìn thi thể, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Tư thế của thi thể có chút thay đổi rất nhỏ.

Đây là biến hóa của bắp thịt cứng ngắc lưu lại khi linh hồn rời khỏi.

Người đàn ông nhìn chăm chú vào thi thể.

“Bị động vào rồi, là cậu à, Thẩm Dạ?”

Bỗng nhiên.

Sau lưng của hắn ta xuất hiện bảy tám bóng người màu đen, nhanh chóng thoáng hiện một lần khắp cả căn phòng giống như tia chớp.

Khi toàn bộ bóng người màu đen trở lại sau lưng hắn ta, hắn ta mới chậm rãi thu hồi chủy thủ.

“Hừ, không ở nơi này.”

Hắn ta lấy một loại giọng điệu tự giễu thấp giọng nói:

“Từng giết nhiều người như vậy, nhưng lại vô cùng tự đại ở trước mặt một đứa nhỏ 15 tuổi, nghĩ nhiệm vụ quá mức giản đơn...”

1.94548 sec| 2396.602 kb