“Người thường các cậu không biết, nhưng đó chính là một lần <Tai Họa> giáng xuống điển hình.”
Thẩm Dạ im bặt.
Quá kinh khủng...
Chờ đã!
Nơi này có một vấn đề.
“Giả dụ hung thủ kia nói ra thân phận thực sự của hắn, tài phán trưởng của giáo hội Tịch Tĩnh sẽ bỏ qua hắn chứ?” Thẩm Dạ hỏi.
Thi thể nói: “<Dị Thường> đã hình thành, muốn quay lại căn bản là chuyện không có khả năng. Huống hồ giáo hội Tịch Tĩnh nguyện ý giết sạch toàn bộ nhân loại, đây là mục đích của chủ nhân phía sau chúng nó.”
“Giáo hội... tôi chưa từng tiếp xúc với giáo hội.” Thẩm Dạ nói.
“Không nên tiếp xúc với bất kỳ một giáo hội nào. Thần linh của giáo hội vô cùng điên cuồng, tín đồ của thần cũng giống như vậy. Cậu phải vô cùng cẩn thận cách xa bọn họ, mới có thể giữ được linh hồn của cậu.” Thi thể nói.
Thẩm Dạ đau đầu day huyệt Thái Dương, ép buộc mình tỉnh táo lại.
Thế giới người trưởng thành nguy hiểm mà phức tạp đến thế à?
Cậu phải làm sao mới có thể trưởng thành được đây?
“Cảnh sát trưởng, ngài còn có thể giúp tôi được gì không?” Cậu hỏi.
Thi thể suy nghĩ một chút, mở miệng nói:
“Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, không thể nói chuyện quá lâu, phải tranh thủ thời gian.”
“Tại sao?” Thẩm Dạ nói.
“Nếu như hung thủ kia có thể chống chọi qua <Dị Thường> của giáo hội Tịch Tĩnh, nói không chừng sẽ trở về rất nhanh thôi. Dù sao <Dị Thường> kia chỉ là loại nhẹ nhàng nhất, có thời gian hạn chế.” Thi thể nói.
Thẩm Dạ lau mồ hôi lạnh trên trán.
Hắn ta có khả năng sẽ trở về!
Nói cách khác, cậu vẫn đang bị vây trong tình cảnh nguy hiểm.
… Lúc gặp mặt với hung thủ ban nãy, cậu theo bản năng cẩn thận một ít, cũng không nói ra tình huống thật.
May là chưa nói!
Một khi hung thủ lấy được tình báo mong muốn, cậu sẽ không còn giá trị lợi dụng gì nữa.
Hắn ta có thể giết chết cậu dễ dàng.
Cậu kéo dài thời gian là đúng rồi!
“Tài phán trưởng ban nãy không giết chết hắn được à?” Thẩm Dạ hỏi.
“Việc giao thủ chân chính tồn tại một ít biến hóa tạm thời, ai cũng không dự đoán trước được, ví dụ như tôi -- tôi cũng là vô tình bắt được một ít tín đồ của bọn họ, vốn đang chuẩn bị chạy về cứ điểm quân sự của chính phủ thế giới trốn một thời gian ngắn.” Thi thể nói.
Ai biết ngài còn chưa nhích người đã bị hung thủ giết.
Thẩm Dạ yên lặng bồi thêm một câu trong lòng.
Cùng với việc giao lưu với thi thể, cậu từ từ ý thức được một việc.
Cậu căn bản là không cách nào hưởng thụ được thời đại hòa bình ở kiếp trước.
Vô số tranh chấp và chiến đấu không ngừng bộc phát trên thế giới này.
Ở kiếp này, nếu không muốn bị người khác chi phối số phận thì nhất định phải cố gắng trở nên mạnh mẽ.
Thi thể mở miệng nói:
“Nhớ kỹ, cậu phải lập tức đi phòng bảo quản vũ khí lầu ba, điền vào mật mã lên mặt tường màu bạc bên ngoài phòng bảo quản nọ.”
“2EGY-57XC-9Q61-7SKR-81MT-3DPW-76AP-5E2K-99VS.”
“Nơi đó có một cây bút chuyên dụng có thể viết lên trên tường.”
“Báo cáo chân tướng lên phía trên, cậu có thể được che chở.”
“Thời gian có hạn, đây là biện pháp duy nhất để cậu bảo vệ bản thân, nhanh đi đi!”
Thi thể nói xong rồi bất động.
Một dòng chữ nhỏ phát sáng hiện lên trên võng mạc của Thẩm Dạ:
“Linh hồn của đối phương đã rời đi.”
Thẩm Dạ đứng tại chỗ một hồi, bỗng nhiên mở miệng nói: “Tôi còn có việc cần hỏi.”
Dòng chữ nhỏ phát sáng mới hiện lên:
“Linh hồn của đối phương lại trở về.”
Thi thể mở miệng lần nữa:
“Chuyện có thể nói cho cậu tôi đều nói cả rồi, còn chuyện gì nữa?”
Thẩm Dạ cầm giấy bút trên bàn làm việc, dùng chân lót giấy mở miệng nói:
“Mật mã ngài nói quá dài, tôi là người, không nhớ được.”
Thi thể không thể làm gì khác hơn là nói lại một lần.
Thẩm Dạ ghi chép lại.
Linh hồn thấy cậu ghi chép xong thì lại rời đi lần nữa.
Thẩm Dạ cầm tờ giấy nhìn đi nhìn lại mấy lần, cứ cảm thấy lo lắng.
Mật mã này quá dài, có nên gọi hắn về lần nữa không ta?
Quên đi.
Người mắc chứng OCD không thể dễ dàng mất mặt như vậy được.
Lại nói cậu cũng là một <Người Lễ Phép>.
Nhỡ đâu sai thật thì gọi hắn về lại cũng không muộn.
Có điều, bây giờ cuối cùng cậu cũng biết tại sao thiên phú Vong Linh cổ xưa là <Thì Thầm U Ám> lại nói như vậy rồi.
[Lấy thi thể làm căn cứ, người chết nhất định phải đáp lại lời kêu gọi của bạn, bò lên từ địa ngục, thành thật nói hết những gì mình đã biết với bạn. Có như vậy, linh hồn bọn họ mới có thể yên nghỉ. ]
Ngươi không nói, ta vẫn gọi ngươi đến.
Phiền muốn chết đi được.
Còn muốn ngủ yên nữa?
Thẩm Dạ cẩn thận khép lại ngăn tủ, khiến nó không phát ra tiếng vang nào, đồng thời quay đầu nhìn quanh khắp phòng làm việc.
Cửa đóng chặt.
May quá, không có ai đến.
Cậu mới vừa thả lỏng, bên ngoài đã có người gõ mỗi một cánh cửa trên hành lang, la lớn:
“Tất cả đi ra, xuống phía dưới tập hợp, tiếp thu thẩm tra!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo