“Xác định là không phải hắn ra tay chưa?” Thẩm Dạ không nhịn được hỏi.

Tiền Như Sơn rất có hứng thú nói chuyện, kể tiếp: “Đã đặc biệt kiểm tra rồi, kỳ lạ thật sự, dù sao hắn chính là mang thể chất tai tinh đó đó.”

“Tôi còn quen biết với một nhân viên tình báo, chỉ cần hắn làm nhiệm vụ thì chắc chắn sẽ có một cô gái yêu mến hắn, muốn triền miên vài ngày với hắn, mang thai con của hắn, cho đến nhiệm vụ lần sau mới có thể chia tay, đãi ngộ y như là diễn viên chính trong phim ấy.”

“Cho nên như cậu không tính là gì.”

Thẩm Dạ yên lặng cúi đầu.

So sánh như vậy, đúng là cậu không tính là cái gì thật.

Cái thế giới chết tiệt này.

Cậu thà quay trở lại Lam tinh, vừa ăn bắp rang vừa xem các loại phim anh hùng trên màn ảnh, coi bọn họ làm sao cứu vớt thế giới, giữ gìn hòa bình; mà không phải sống trong một thế giới trông có vẻ trâu bò ghê gớm, thật ra thì kinh khủng không gì sánh được như thế này.

Tít tít tít --

Tiếng điện thoại di động của Tiền Như Sơn vang lên.

“Côn Luân đã tra ra.” Hắn nhìn thoáng qua, lắc đầu nói: “Người giết cậu là Liên minh sát thủ, bọn họ chỉ phụ trách nhận nhiệm vụ trên mạng, sát thủ cũng không biết là ai muốn giết cậu.”

“Côn Luân?” Thẩm Dạ lặp lại.

“Chính là thứ cho tôi đến giết người ấy. Nó là hệ thống trí năng trung ương chính phủ thế giới, bình thường sẽ không quản mấy chuyện nhỏ như hạt mè này đâu, trừ phi cậu sở hữu nhóm mật mã nó đưa, nó mới ra tay cho cậu.” Tiền Như Sơn nói.

“Cái chết của cảnh sát trưởng Lạc đáng tiếc thật.” Thẩm Dạ than thở.

“Đúng là rất đáng tiếc. Hắn lấy thành tích ưu tú tốt nghiệp, thực tập hai năm, những chuyện làm trước đây đều rất tốt.” Tiền Như Sơn nói.

“Thế nhưng tại sao hắn không gọi tiếp viện? Rõ ràng hắn có thể sớm tìm được Côn Luân, mời Côn Luân đứng ra xử lý vấn đề.” Thẩm Dạ nói.

Tít tít tít --

Tiền Như Sơn điện thoại di động vang lên lần nữa đến.

Hắn nhìn thoáng qua, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

“Thẩm Dạ, đi theo tôi.”

“À, vâng.”

Hai người một trước một sau lên lầu, lại đến phòng làm việc của cảnh sát trưởng.

Vài người mặc áo blouse phòng thí nghiệm đang kiểm tra thi thể của Lạc Phi Xuyên. Hai người đàn ông mặc áo đen đứng bên cạnh mở hốc tối trên vách tường ra, đang ở đó đợi Tiền Như Sơn.

“Tiền tổng.”

“Ừ, tình huống như thế nào?”

“Ngài xem vũ khí này đi.”

Tiền Như Sơn và Thẩm Dạ cùng nhìn vào trong hốc tối, chỉ thấy một bàn tay tinh xảo được chế tạo từ kim loại nằm trong đó.

Cẩn thận nhìn kỹ, có thể thấy sát mép của lòng bàn tay kim loại có một hàng chữ nhỏ:

“Bên ngoài linh hồn, đều có thể là thân thể.”

Thẩm Dạ nhìn hàng chữ này, lập tức nhớ đến thứ khổng lồ ở thế giới kia.

Sở nghiên cứu trang bị Thực Liệp.

Từ cơ giáp, nghĩa thể (thể nhân tạo), cho đến súng ống đạn dược, Sở nghiên cứu trang bị Thực Liệp vĩnh viễn đi ở tuyến đầu đằng trước nhất.

Người đàn ông mặc áo đen kia nói:

“Đây là nghĩa thể sắt thép của Lạc Phi Xuyên, trình tự bên trong nó bị cấy vào virus, không cách nào khởi động được.”

“Hoàn toàn bị hỏng rồi à?” Tiền Như Sơn hỏi.

“Cũng không có.” Một người đàn ông mặc áo đen khác vỗ nhẹ lên trên bàn tay.

Bàn tay sắt thép nhất thời bay lên, khởi động thành từng miếng vảy sắt thép dựng đứng, bên trong xuất hiện ánh lửa đỏ thẫm.

Nhiệt độ trong phòng đều tăng thêm vài độ.

“Lạc Phi Xuyên vừa chết, nó lại bình thường trở lại.” Người áo đen nói.

“Cho nên là có người phá hư, đúng không?” Tiền Như Sơn hỏi.

“Không sai, hơn nữa nhất định là người rất quen thuộc với hắn -- Côn Luân đã đưa nhiệm vụ cho chúng tôi, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra.” Người áo đen nói.

Tiền Như Sơn thở dài.

Thẩm Dạ cũng đang suy nghĩ về chuyện của Lạc Phi Xuyên.

Khó trách khi đó hắn nói với cậu là “Vũ khí xảy ra vấn đề”.

Vị cảnh sát trưởng thực lực mạnh mẽ mà ưu tú này đặc biệt để lại danh thiếp ở trong nhà cậu, sau đó cố gắng truy tra, đã chết vẫn còn chỉ điểm cậu.

Người như vậy, tại thời điểm gặp phải kẻ địch, đến cả vũ khí cũng chưa sử dụng đã chết mất.

Thật sự là rất đáng tiếc.

Tiền Như Sơn bỗng nhiên nói:

“Thẩm Dạ, cậu cũng là người của tập đoàn chúng ta, ngày hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu bài học đầu tiên, hy vọng cậu nhớ kỹ.”

“Mời ngài giảng giải.” Thẩm Dạ nói.

“Bất cứ lúc nào đều phải đề phòng mấy người có ý xấu trong lòng, bọn họ còn kinh khủng hơn cả quái vật.”

“Cảm ơn, tôi sẽ nhớ kỹ câu nói này.”

“Rất tốt, bây giờ đi theo tôi.”

Thẩm Dạ khó hiểu hỏi: “Đi đâu? Không phải còn có một hung thủ sắp xuất hiện từ thuật pháp à?”

“Nơi này sắp bị phong tỏa rồi, có người càng chuyên nghiệp hơn đối phó hắn. Chúng ta phải lập tức rời đi.” Tiền Như Sơn đáp.

Thẩm Dạ chỉ đành phải đi theo hắn xuống lầu, vội vã rời khỏi cục cảnh sát. Họ đi qua hai con phố và được một chiếc ô tô màu đen đã chờ ở ven đường từ lâu đón.

0.47838 sec| 2400.227 kb