Các bạn khác tụm năm tụm ba, lẳng lặng nhìn cậu đi ra cổng trường.

“Thả cậu ta đi dễ dàng vậy cơ à?”

Bên trên tầng lầu của ký túc xá nữ, Triệu Dĩ Băng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thẩm Dạ.

Mấy cô gái bên cạnh cô ta đều tỏ vẻ không hiểu gì hết.

“Chả nhẽ các giáo viên đều mặc kệ cậu ta à?”

“Rõ ràng cậu ta ra tay đánh người, tại sao không giam cậu ta lại?”

“Mau nhìn kìa, cảnh sát đã lên xe rồi, chuẩn bị rời đi.”

“Lý nào lại thế, chẳng lẽ cảnh sát không quan tâm đến chuyện nháo nhào lần này ư?”

Mấy cô gái líu ra líu ríu với nhau.

Một suy nghĩ không cam lòng dần dần xuất hiện trong lòng bọn họ.

Thật ra mọi người đều nhận ra phòng học của Thẩm Dạ là lớp 9/5.

Học sinh bị đánh bị thương đều thuộc về lớp khác.

Có lẽ…

Thẩm Dạ thật sự vì tự vệ thì sao?

Triệu Dĩ Băng cúi đầu nhìn điện thoại của mình, ánh mắt bỗng khựng lại, quay người đi đến ký túc xá.

Rõ ràng cô đã làm được.

Không được.

Tuyệt đối không thể để mọi người nghĩ như thế.

Cô ta phải nhanh chóng đến bệnh viện tìm Tôn Minh, bảo cậu ta và những bạn nam khác đứng ra làm nhân chứng, bảo Thẩm Dạ đã ra tay đánh người trước.

Chuyện này là lỗi của cậu!

Cậu không thoát nổi, nhất định phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.

… Như vậy sự việc này mới trở nên hoàn mỹ nhất có thể.

Thẩm Dạ chuồn ra khỏi cổng trường, chào bác bảo vệ rồi quay đầu rời đi.

Thường ngày mỗi lần cậu cúp tiết, bác bảo vệ đều trừng to hai mắt như hỏa nhãn kim tinh, vẻ mặt hung hăng đáng sợ.

Vậy mà hôm nay bác bảo vệ lại cười thân thiện, còn chào mình nữa chứ.

“Bạn Thẩm, làm ăn phát đạt! Đến hút một điếu không?”

Bác bảo vệ ngoắc cậu lại.

“Không được rồi, cảm ơn bác nhé nhưng cháu không hút đâu.” Thẩm Dạ lễ phép từ chối.

Làm ăn phát đạt?

Ông chú này thẳng thắng quá nhỉ, còn nói thái quá, thật ra cậu còn chưa làm gì hết.

Tôi chỉ là một nhân tài, được người mắt sáng thưởng thức, cuối cùng trổ hết tài năng trong biển người mênh mông.

Màn kịch nhỏ.

Đừng khen tôi nữa.

Thẩm Dạ nghênh ngang bước tới, cảm thấy cả người đều thoải mái vô cùng.

… Chỉ cần không làm tập bài thi tổng hợp kia, thế giới vẫn sẽ tốt đẹp như ban đầu.

Cậu vừa đi vừa thêm 4 điểm thuộc tính vào Nhanh Nhẹn.

Thuộc tính Nhanh Nhẹn lập tức đạt đến 6.9.

Hả?

Ban đầu cậu có 2 điểm, tại sao cộng thêm 4 nữa thì biến thành 6.9 rồi?

Một dòng chữ nhỏ phát sáng hiện ra trên võng mạc.

“Sau khoảng thời gian dài tập luyện và chiến đấu, Nhanh Nhẹn của cậu đã nâng lên một ít.”

“Bây giờ Nhanh Nhẹn là 2.9+4=6.9.”

… Thì ra là do mình tự tiến bộ.

Mỗi lần Tinh Thần Lực được gia tăng thì chỉ tăng được 0.1, còn Nhanh Nhẹn thì có thể tăng đến tận 0.9.

Nguyên nhân là vì Tinh Thần Lực rất khó tăng lên, cần phải đối ứng với pháp môn. Hai vì cơ thể Thẩm Dạ có thiên phú về mặt Nhanh Nhẹn.

Nhanh Nhẹn 6.9.

Cậu có thể sử dụng thức thứ hai Đột Tiến (đột ngột xông lên) của “Nguyệt Hạ Lộc Hành”.

Thẩm Dạ bỗng nhớ lại điểm then chốt của “Đột Tiến (đột ngột xông lên.”

Nếu cậu có thể tiến vào một trong ba trường cấp 3 tốt nhất thế giới, kẻ xấu nấp trong bóng tối muốn giết cậu thì không dễ dàng thực hiện như trước.

Ở mỗi trường cấp 3, giáo viên đều có sức mạnh đáng gờm, an ninh rất nghiêm ngặt, người ngoài muốn vào thật sự khó khăn.

Nói vậy thì…

Nếu người muốn giết mình biết chuyện này, hắn sẽ tấn công cậu trước khi mọi chuyện kết thúc.

Hôm nay!

Vào giờ phút này!

Cậu đã bước vào thời kỳ chân không phòng thủ nguy hiểm nhất!

Điện thoại bất ngờ đổ chuông.

Đó là một số máy lạ.

Thẩm Dạ thẳng tay tắt máy, mặc kệ người ta.

Ai dè đối phương lại điện tiếp.

“Alo?”

Thẩm Dạ bắt máy.

Một giọng nam vang lên bên kia điện thoại:

“Chào bạn Thẩm, tôi là Lạc Phi Xuyên.”

“Chào cảnh sát trưởng Lạc, xin hỏi ngài có chuyện gì không?” Thẩm Dạ hỏi ngay.

“Tôi điều tra ra một ít manh mối, hy vọng cậu có thể đến cục cảnh sát phối hợp tiến hành điều tra với tôi.”

Thẩm Dạ mừng rỡ.

Cảnh sát trưởng của thế giới này rất giỏi, vậy mà đã điều tra ra rồi.

Nếu có thể đưa kẻ thù ra trước công lý, cậu không cần lo sợ mỗi ngày.

Hơn nữa…

Ít ra cục cảnh sát an toàn hơn chỗ khác rất nhiều.

“Được rồi, tôi sẽ đến ngay.”

Thẩm Dạ nói.

Mười mấy phút sau.

Cậu đến trước cửa cục cảnh sát.

Trong một gian phòng rộng rãi, Lạc Phi Xuyên chào Thẩm Dạ.

“Tấm hình này vô tình chụp được, bởi vì người xung quanh bệnh viện nghe đồn rất nhiều thứ nên đã giao tấm hình này cho chúng ta.”

“... Cậu nhìn người này, trông biết mặt không thế?”

Lạc Phi Xuyên chỉ vào màn hình máy vi tính rồi nói.

Một tấm ảnh xuất hiện trước màn hình, đó là bức ảnh vào hôm Thẩm Dạ xảy ra chuyện.

Có điều trên tấm ảnh không có bệnh viện mà là một tòa nhà chọc trời, đối diện bệnh viện.

0.46856 sec| 2392.867 kb